Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 153

Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:09:47
Lượt xem: 48

……

Thi Liên Chu trở về phòng, nhìn cuộn giấy trong tay, do dự một chút, vẫn quyết định dùng cho Khương Chi.

Có vết m.á.u in trên tấm khăn trải giường.

Thi Liên Chu cẩn thận cuộn giấy vệ sinh lại, đầu tiên là lau chùi cho Khương Chi, rồi dùng hành động không được thành thạo do mới lần đầu sử dụng lót cho cô, sau một loạt những hành động trên, đầu anh toát hết mồ hôi lạnh.

Khương Chi lại ngủ ngon lành hơn.

Thi Liên Chu nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, anh cũng không bao giờ ngờ được có một ngày bản thân lại có thể làm chuyện như vậy.

Anh ngủ không được, dứt khoát cầm cuốn sách bài tập rơi trên mặt đất, xem thử rốt cuộc con ma men này đã viết những gì.

Thi Liên Chu vốn không ôm hy vọng, nhưng mà vừa nhìn, ánh mắt anh lại hơi nheo lại, vẻ mặt còn rất nghiêm túc.

《 Đại Thoại Tây Du Đại Thánh đón dâu 》.

Chí Tôn Bảo bị Nguyệt Quang Bảo đóng băng quay về 500 năm trước, gặp được Tử Hà tiên tử.

“Ta không có sức kháng cự, chạy như điên về phía ngươi.”

“Ý trung nhân của ta là anh hùng cái thế, một ngày nào đó hắn sẽ dẫm lên mây bảy sắc tới cưới ta, ta đoán được mở đầu, nhưng lại không đoán được kết cục.”

“Hắn giống như một con chó.”

“……”

Ánh mắt Thi Liên Chu âm trầm, theo thói quen châm một điếu thuốc, vừa định đưa lên môi, bỗng nhiên dừng lại.

Anh ngước mắt nhìn Khương Chi, dụi tắt điếu thuốc, thu mắt, ngón tay thon dài gõ nhẹ vào sách bài tập trong tay, hàng mi rũ xuống che đi suy nghĩ nơi đáy mắt.

Khương Chi viết kịch bản này, giá trị là không thể nghi ngờ.

Thi Liên Chu buông sách bài tập, quay đầu nhìn thuốc hạ sốt trên tủ, nhắm mắt lại dường như có điều suy nghĩ, người phụ nữ Khương Chi này, trên người có rất nhiều bí mật, anh phải suy nghĩ thật kỹ.

……

Hôm sau, ánh bình minh dần hé.

Khương Chi là bị từng cơn đau bụng đánh thức, cô quay đầu nhìn Thi Liên Chu đang ngủ bên cạnh, cau mày đứng dậy, nhìn vết m.á.u trên khăn trải giường, quả nhiên là bà dì đã tới, từ hồi đến thế giới này thì đây là lần đầu tiên bà dì tới khiến cô vẫn còn chưa quen.

Bỗng nhiên, cô khựng lại, ngập ngừng vươn tay sờ quần.

Ký ức tối qua như những thước phim rời rạc, từng khung hình xẹt qua tâm trí cô, sắc mặt Khương Chi đột nhiên lúc xanh lúc trắng.

Cô không nhớ được nhiều, nhưng cũng biết bản thân uống say phát điên, bởi vì dấu trăng trên nốt ruồi son của Thi Liên Chu, quá dễ thấy.

“Tê ——” Khương Chi hít một ngụm khí lạnh, luống cuống tay chân nhảy từ trên giường xuống, gần như chỉ có chạy là phương thức rời khỏi căn phòng này, cô chạy nhanh tìm một chỗ yên tĩnh để tiêu hóa chuyện tối qua.

Sau khi cô rời khỏi, Thi Liên Chu mới chậm rãi mở mắt, ánh mắt lười biếng, trong mắt ẩn chứ ý vị khó dò.

Khương Chi vừa ra khỏi cửa, đã nhìn ra ngoài thấy bầu trời trong xanh, động tác hơi ngừng lại, trong ánh mắt đầy tia sáng.

Hết mưa rồi?

Cô đi ra ngoài, ngửi mùi bùn nhàn nhạt trong không khí, tâm trạng vui vẻ, buồn bực vừa rồi cũng hóa hư không, nhưng cảm giác đau bụng từng cơn kéo suy nghĩ của cô lại, cô vội vàng cầm giấy đi giải quyết vấn đề bà dì phiền não này.

Thập niên 80, nhà vệ sinh ở quê đều được đặt ở phía trước và phía sau nhà, đều được dựng sát tường, vô cùng thô sơ.

Khương Chi rất nhanh đã xử lý bản thân xong, với tình hình này cũng không tiện để lấy băng vệ sinh ra, nên cô tạm thời nhẫn nhịn.

Cô không vội quay về, ngồi xổm bên luống rau trước nhà, nhìn lũ giun siêng năng xới đất sau cơn mưa.

DTV

Khương Chi nhìn ngắm, trong lòng lại dâng lên những cảm xúc bùi ngùi khó tả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-153.html.]

Khi cô mới tới thế giới này, cả ngày đều suy nghĩ tới kết cục của bản thân, trong lòng khó nén được sự bài xích đối với Thi Liên Chu, nhưng cuộc sống chính là như vậy, biến cố liên tiếp kéo họ đến sát bên nhau.

Mưa to một trận, càng khiến mối quan hệ của hai người trở nên kỳ lạ.

Thích nhau sao?

Đại khái là vậy, chỉ là không dám chắc thích tới mức độ nào.

Đột nhiên cô có hơi chút chán ghét “Góc nhìn thượng đế” của bản thân, bởi vì cô biết rõ, một ngày nào đó trong tương lai, bạn đời trong tiểu thuyết của Thi Liên Chu sẽ xuất hiện, cho dù hai người không có bất cứ tình cảm gì, nhưng cốt truyện có thể làm mọi cách để đưa hai người đến với nhau không?

Về phương diện tình cảm, cô chỉ là một tờ giấy trắng, kém mạnh mẽ quyết đoán hơn nhiều so với buôn bán.

Nếu như cô chỉ là Khương Chi, thay vì là một Khương Chi biết rõ kết cục của từng nhân vật trong cốt truyện, cô sẽ không chút do dự lựa chọn Thi Liên Chu.

Lúc cô quay về, cô nhìn thấy đôi môi mỏng của Thi Liên Chu đang kẹp điếu thuốc, đứng dưới mái hiên.

Hôm nay anh đã mặc lại quần áo của anh, áo sơ mi trắng áo khoác đen, càng khiến dáng người anh cao lớn hơn, nét mặt lạnh lùng cương nghị phản chiếu ánh bình minh, làn gió nhẹ và ánh nắng ấm áp lướt qua khuôn mặt sâu thẳm của anh, dường như mạ một lớp vàng lên mi anh.

Anh dường như quay lại là Thi Liên Chu lúc mới gặp, cao ngạo lạnh lùng và khó gần.

Khương Chi mím đôi môi đỏ, những suy nghĩ tận đáy lòng dần hóa thành hư không.

Ánh mắt cô chợt lóe, đến gần Thi Liên Chu nói: “Hết mưa rồi, hôm nay có ai đến không?”

Thi Liên Chu nhẹ thở ra làn khói vòng quanh, giọng nói nhàn nhạt làm ra vẻ thản nhiên nói: “Vội vàng vậy sao?”

Hai người rất ăn ý không nói tới chuyện đêm qua, khoảng cách giữa họ dường như vì sắp phải rời khỏi Diêu Gia Truân, bất tri bất giác có khoảng cách, nhu tình mờ ám tối qua biến mất, chỉ còn lại tình cảm ấm lạnh như gần như xa.

Khương Chi giật giật khóe miệng, nhàn nhạt cười nói: “Đã kéo dài rất lâu rồi.”

Có lẽ vì cô đã sớm đoán được nguyên do, nên thật ra cô không cảm thấy có nhiều nuối tiếc lắm, chỉ hơi buồn một chút.

Tình cảm của cô và Thi Liên Chu vốn chẳng có gì, cô cảm thấy có lẽ là do cùng nhau gặp rắc rối, lại cùng mang bí mật, nên mới sinh ra một loại cảm giác đồng cảm khác với người khác.

Loại tình cảm chỉ ở Diêu Gia Truân xa xôi, ở trong căn nhà nhỏ hẹp này, mới được xem như thuộc về chỉ hai người họ.

Còn về phần đam mê nhất thời tối qua, cô là người chịu trách nhiệm trước tiên, đương nhiên cũng khó có thể nói được gì.

Không khí giữa hai người trở lại bình thường, ngược lại Khương Chi mới thở phào nhẹ nhõm.

Thi Liên Chu nhìn Khương Chi như đeo mặt nạ cười trên mặt, trong n.g.ự.c dâng lên một nỗi tức giận, tỏa ra không tan, người phụ nữ này quả nhiên kéo quần lên là không muốn nhận người, anh càng không chất vấn thì cô càng bí mật che giấu, cô hay lắm, trước tiên đã muốn phủi sạch mối quan hệ với anh.

Anh không phải đồ ngốc, lúc đầu vì vạch trần chuyện bốn năm trước mà lửa giận tăng cao, sau khi nghe cô nói xong, xem như tin vào lai lịch của cô, cũng biết cô không phải là người phụ nữ bốn năm trước, nhưng một vài chi tiết trong đó khiến anh không nhịn được phải xem xét kỹ lưỡng.

Thân phận ban đầu của cô là gì?

Làm sao trong vòng một tháng ngắn ngủi cô có thể liên tiếp tìm được hai đứa con bị bán?

Tại sao lúc mới gặp mà trong lòng cô lại mang nỗi sợ đối với anh?

Còn có sự xuất hiện khó hiểu của ô che mưa, nước sát trùng, thuốc hạ sốt, những thứ đó là như thế nào?

Người phụ nữ tránh nặng tìm nhẹ này, còn giấu giếm rất nhiều chuyện.

Sắc mặt Thi Liên Chu lạnh nhạt, đôi môi mỏng hơi mím lại, nheo mắt nhìn Khương Chi, giọng nói trầm thấp: “Trở về có ý định gì không?”

Khương Chi suy nghĩ, nghĩ tới chuyện mà cô lo lắng đề phòng đã được giải quyết, khóe mắt đuôi mày đều tràn ngập ý cười, giọng nói trong trẻo ngọt ngào: “Vâng…… Đưa lão đại trở về, điều hành nhà xuất bản, kiếm thật nhiều tiền cho con trai tiêu?”

Giờ khắc này, Thi Liên Chu cảm thấy bản thân có chút dư thừa.

Trong kế hoạch của cô rõ ràng là không có anh.

Anh cũng lười để ý tới Khương Chi, xoay người vào phòng.

Loading...