Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 149

Cập nhật lúc: 2024-11-17 00:09:39
Lượt xem: 416

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người đàn ông lạnh lùng với tất cả , dễ ở chung, nhưng cách đối xử với Khương Chi Tử gì để bắt bẻ .

Lý Phượng Anh xuống bên giường, đưa cháo cho Khương Chi : “Cô thể tự ăn cháo ? Hay đút cô ăn nhé?”

Khương Chi nhận lấy cháo, : “ vẫn còn sức để ăn cháo.”

Cô cầm muỗng lên múc cháo đút trong miệng, cháo nấu đặc, miệng vô cùng mềm, mùi thơm của ngũ cốc cũng nồng, ngược khiến cái bụng đói của cô dịu , tinh thần của cô cũng hơn mấy phần.

Lý Phượng Anh vẫn đó chứ rời , bà liên tục cảm khái : “Ôi, cô ngã bệnh xém dọa c.h.ế.t chồng cô đó, cầm dù chạy lên thị trấn, nhưng mà mưa lớn như , nước dâng cao khiến đường ngập , thể lên trấn chứ?”

“Nếu chồng ngăn , đoán rằng lẽ thật sự dám xuống sông để bơi khỏi thôn đó!”

Khương Chi ở bên cạnh lắng cũng ngắt lời.

“May mà cái bàn một hộp thuốc hạ sốt.” Lý Phượng Anh khỏi thổn thức rằng Khương Chi mạng lớn.

DTV

Diêu gia thôn bọn họ một đứa nhỏ khi còn bé sốt cao, kịp khám bác sĩ, trong nhà cũng thuốc, sốt đến nỗi hỏng luôn cả đầu óc, cả ngày chỉ ở trong thôn chơi với mấy cục đá, nước mũi mặt thể dùng để chất kết dính xây tường luôn !

Nghe , bàn tay cầm muỗng của Khương Chi khựng .

mua thuốc hạ sốt từ cửa hàng trong hệ thống đêm Thi Liên Chu phát sốt, đó cô thuận tay đặt ở bàn, bệnh vạch trần chuyện nguồn gốc của thuốc hạ sốt, Thi Liên Chu nghi ngờ .

Lý Phượng Anh cũng cô đang suy nghĩ gì, bà : “Cô sốt cả một ngày, cứ hạ sốt sốt , chồng cô vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc chịu nhắm mắt nghỉ ngơi, ôi, thật đúng là trẻ tuổi mà, thức cả đêm mà cơ thể vẫn hề hấn gì.”

Khương Chi một tiếng, tiếp lời.

Lý Phượng Anh giống như mở một cuộc tám chuyện , bà mới khen ngợi Thi Liên Chu một hồi, tỏ vẻ thần bí mà tám chuyện với cô: “Cô em gái của cô, Đinh Hương, hai ngày nữa sẽ kết hôn, cô đến tham dự ?”

Khương Chi vẫn trả lời, bà : “Đinh Hương cũng là mệnh , đính hôn với con trai của phó bí thư đảng ủy trấn Đại Danh đó! Ai sinh con gái chứ? Mấy chị em gái nhà cô, đều gả nhà tệ , cha cô cũng hưởng phúc theo mấy đứa con gái .”

Lý Phượng Anh Khương Chi đuổi khỏi nhà, nhưng theo bà thì cha và con cái nào mối thù qua đêm chứ?

Khương Chi thu cảm xúc, trầm ngâm : “Phó bí thư đảng ủy trấn Đại Danh ?”

Cô lên tiếng đáp lời càng khiến Lý Phượng Anh hăng say hơn: “Còn , đó chính là lãnh đạo lớn của trấn đó! Hình như là tên là Mẫn . . Mẫn, Mẫn Đào? Ôi! Không sai, chính là Mẫn Đào! Chậc, con trai của lãnh đạo lớn, Đinh Hương bay lên trời cao .”

Nói xong, Lý Phượng Anh còn vỗ tay một cái, vẻ mặt của bà cũng trở nên kích động.

Những dân nhỏ bé như bọn họ ngày thường cơ hội tiếp xúc với lãnh đạo lớn chứ? khi bà quen gả nhà lãnh đạo, cứ nhắc đến là cảm giác cùng chung vinh dự, giống như bản thể thơm lây .

Một tia giễu cợt hiện lên trong đôi mắt cụp xuống của Khương Chi.

Bay lên trời cao ?

Chuyện của trấn Đại Danh vẫn đang điều tra, với sự can thiệp của Thi Liên Chu, lâu thì nửa tháng, nhanh thì một tuần, nhất định sẽ xuất hiện đầu mối, đến lúc đó, cô chuyện ở trấn Đại Danh dính líu đến bao nhiêu gọi là “lãnh đạo lớn”.

Phó bí thư đảng ủy thị trấn, cũng xem như là quan chức cấp cao , chuyện đồn cảnh sát thể che giấu tai mắt của ông ?

Không thể như .

Phải rằng việc bổ nhiệm nhân sự đồn cảnh sát thị trấn, quỹ công tác, tiền thưởng,… đều do đảng ủy thị trấn giải quyết. Sở trưởng Tào Kiến của đồn công an còn giữ chức vụ ủy viên đảng ủy nữa.

Bình thường mà , đồn cảnh sát khó thể triển khai công việc nếu như sự ủng hộ của đảng ủy thị trấn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-149.html.]

Vị “Phó thư ký đảng ủy Mẫn Đào” nhất định sạch sẽ.

Nếu như Khương Đinh Hương gả nhà vị “lãnh đạo lớn” khi vụ việc ở trấn Đại Danh bại lộ, thì chẳng khác gì cô rơi một hố phân.

Lập gia đình, thật sự đúng là đầu thai thứ hai.

Nói thì như , nhưng Khương Chi vẫn tỏ thờ ơ, đồng thời cô còn bày tư thái xem trò vui, chuyện liên quan gì đến cô, ngược , vì chuyện của Cẩu Tử, cho nên những dính líu đến những vị lãnh đạo của trấn Đại Danh đều đồng loạt cô đưa danh sách đen.

Khương Chi mới ăn cháo xong, Thi Liên Chu liền .

Lý Phượng Anh thức thời cầm chén rời .

“Anh ngủ một lát ?” Khương Chi vuốt mái tóc dài rối bù của cô, dậy rời khỏi giường.

Thi Liên Chu liếc cô một cái, lời ám chỉ: “Em vẫn xong chuyện .”

Khương Chi nhướng mày, nhớ tới chuyện chăm sóc cô, cho nên cô ôn hòa : “Anh .”

Nói xong, cô đưa tay chải tóc, những ngón tay thon dài bắt đầu nhanh nhẹn thắt bím, bao lâu, mái tóc dài cô tết đuôi sam, tự nhiên rũ xuống từ vai trái, lộ cần cổ trắng nõn xinh của cô.

Sắc mặt Thi Liên Chu lãnh đạm, đôi môi mỏng mím .

Anh Khương Chi với ánh mắt lãnh đạm, giơ tay đưa điếu thuốc đang kẹp giữa đầu ngón tay lên đôi môi mỏng, giọng giống như tùy ý nhưng lạnh lùng: “Chuyện về mấy đứa nhỏ”.

Khương Chi gật đầu, ngắn gọn và rõ ràng những gì cô cho .

Thi Liên Chu xong thì ánh mắt trở nên nghiêm túc, thái độ thoải mái ung dung cũng dần dần biến mất.

Anh sớm rằng phụ nữ bốn năm điên, nhưng bây giờ Khương Chi kể , vẻ như cô thậm chí còn đáng c.h.ế.t hơn nghĩ.

Khương Chi Tử nên cảm thấy may mắn.

Khương Chi thấy lời thì tiếp: “ chợ đen buôn bán đáng sợ, chúng tìm Cẩu Tử càng sớm càng .”

Cô vốn tưởng tượng sẽ câu trả lời của Thi Liên Chu, nhưng nhàn nhạt ừ một tiếng.

Khương Chi ngạc nhiên, nhận tâm trạng bình tĩnh của lúc , cô ngẫm nghĩ một lát, đổi tư thế thoải mái, thẳng dậy, hỏi: “Chờ chúng trở về, mấy đứa nhỏ đây?”

thích dông dài, vì mỗi lo lắng chuyện Thi Liên Chu đưa mấy đứa nhỏ về Bắc Kinh , còn bằng cô mở miệng hỏi thẳng chuyện , nhưng mà, nếu như thừa nhận phận của con bọn họ, lẽ sẽ như .

kế hoạch và sự sắp xếp của cho “tương lai”.

Thi Liên Chu đầu, đôi mắt hẹp dài của khóa chặt cô.

Đột nhiên, cúi đầu khẽ hai tiếng, lồng n.g.ự.c rung lên, tiếng phát mang theo hương vị hoang dã.

Khương Chi chút bất mãn , cô lý do tin rằng sự khinh thường trong tiếng của là đang giễu cợt cô.

Thi Liên Chu ngậm t.h.u.ố.c lá rít một , đó nhả từng tầng khói trắng, nốt ruồi son nho nhỏ yết hầu cổ của lăn tròn, chuyện cũng hấp dẫn ánh mắt của Khương Chi, cô ngửi thấy mùi nicotin thoang thoảng trong khí, cô cảm thấy bản giống như đang say rượu, khiến cô thất thần trong giây lát.

“Đứa nhỏ, em chăm sóc thì cứ ‘tạm thời’ chăm sóc .” Giọng của Thi Liên Chu trầm thấp lạnh lùng, thậm chí còn chút hờ hững.

Loading...