Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 146

Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:09:34
Lượt xem: 53

Khương Chi nắm cán dù thật chặt, trong lòng có một cơn đau âm ỉ khó tả.

Cô do dự một lát, từ từ tới gần.

Thi Liên Chu gục đầu, giống như không còn hứng thú với bất kì thứ gì ở thế giới bên ngoài nữa, lâu lâu lại rót một ngụm rượu, tiếng bước chân của Khương Chi rõ ràng như vậy nhưng anh cũng không chú ý tới.

Đột nhiên, một đôi chân thon dài thẳng tắp xuất hiện trong tầm mắt.

Anh chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn vào hai mắt Khương Chi, đầu tựa vào phía sau tường đất, hai mắt đỏ ngầu xuyên qua mái tóc đen lộn xộn mà nhìn vào cô, đột nhiên cười, giọng nói gần như chán ghét: “Như thế nào, vẫn giống như bốn năm trước, muốn nhìn thấy tôi c.h.ế.t sao?”

Khương Chi nhìn anh, mím môi không muốn mở miệng.

Thi Liên Chu lại rót một ngụm rượu, vết thương trên trán vừa mới khỏi lại rỉ ra tia máu.

Khương Chi ngửa đầu hít sâu một hơi, tiến lên, đoạt lấy rượu trong tay anh, nghiêm trọng nói: “Đừng uống nữa! Gặp chuyện là uống rượu, Thi Liên Chu tôi quen biết không phải người như vậy!”

Đôi mắt đỏ ngầu của anh nheo lại, cảm xúc bị đè nén đến cực hạn, giọng nói trầm thấp phát ra từ cổ họng: “Cút.”

“Cô cho rằng cô rất hiểu biết tôi?” Gân tay của Thi Liên Chu nổi lên, m.á.u hòa lẫn với nước mưa trên thái dương nhỏ giọt xuống, ánh mắt tràn đầy hung lệ, anh sợ anh nhịn không được, giây tiếp theo có thể sẽ vặn gãy cổ người phụ nữ này!

Tay chân Khương Chi lạnh băng, lẳng lặng nhìn anh.

“Tôi không phải là Khương Chi Tử.”

Giọng nói của cô nhẹ như tơ liễu.

Thân hình Thi Liên Chu cứng đờ, đầu óc vang lên một tiếng ong.

Anh chợt đứng dậy, đôi tay nắm lấy cánh tay của Khương Chi, đuôi lông mày sắc bén dựng ngược lên, như là một con hung thú, khóe mắt còn có sự lạnh nhạt xua đuổi người khác từ ngàn dặm: “Cô nói cái gì?”

Sức lực lúc này của anh rất lớn, cũng làm nứt toạc miệng vết thương trên tay cô.

Lúc này, hai người bị thương sắp chuyển biến tốt đẹp thì lại bị thương tiếp.

Khương Chi thấy quầy bán quà ăn vặt có người thò đầu ra xem, liền dùng ngón tay đưa lên môi: “Về nhà lại nói.”

Dứt lời, cô đang muốn lôi kéo Thi Liên Chu đi, nhưng lại nghĩ tới cái gì, nên xoay người vào trong quầy bán quà vặt nói: “Tiền rượu của anh ấy là bao nhiêu?”

Chủ quán bán đồ ăn vặt là một người phụ nữ thông minh, nhưng khi nhìn thấy m.á.u chảy ra từ cánh tay Khương Chi, cả người run run, vội vàng lấy ra một cái đồng hồ nam được chế tác tinh xảo từ sau quầy.

Khương Chi nhận lấy, bình tĩnh nói: “Hết bao nhiêu?”

“Còn có một hộp thuốc lá. Tổng cộng ba đồng tiền!” Bà chủ vươn ba ngón tay khua chân múa tay nói.

Khương Chi lấy tiền từ trong túi ra, đếm ba tờ tiền màu đỏ ướt nhẹp đưa qua.

Bà chủ nhận lấy, nhìn thấy Khương Chi xoay người rời đi thì không khỏi bĩu môi.

Khương Chi đi ra cửa hàng bán đồ ăn vặt, nhìn thấy Thi Liên Chu đứng tại chỗ không động đậy, có lẽ là do câu nói kia của cô có tác dụng, nên vẻ mặt hung ác nham hiểm điên cuồng lúc đầu đã hòa hoãn lại rất nhiều, nhưng ánh mắt nhìn cô vẫn chứa sự lạnh nhạt và một ít chán ghét như cũ.

Anh không để ý đến Khương Chi, dẫn đầu đi vào trong mưa, bước chân vững vàng, tửu lượng còn không tồi, ít nhất không có ngã trái ngã phải.

Khương Chi mím môi, nắm chặt đồng hồ trong tay, căng dù đuổi theo.

Biểu hiện của Thi Liên Chu đã vượt qua dự đoán của cô.

Cô vốn tưởng rằng bí mật bị vạch trần, anh sẽ tạm thời che giấu sát ý trong lòng, chờ khi rời khỏi thôn Diêu Gia thì sẽ ra tay đối phó cô, thậm chí g.i.ế.c c.h.ế.t cô, ít nhất là cũng sẽ không có dáng vẻ điên cuồng thống khổ như thế này.

Lời giải thích duy nhất chính là, anh luyến tiếc.

Anh thật sự có cảm tình với cô.

Người anh chán ghét, thế mà lại là người anh một lòng che chở, nói vậy thì ở trong lòng anh bây giờ, cô đã trở thành một người tâm cơ thâm trầm đầy dối trá, tham lam phóng đãng, là người phụ nữ muốn đùa giỡn tình cảm của anh.

Chuyển biến như vậy, sẽ sinh ra sự chênh lệch rất lớn trong lòng anh, loại chênh lệch này như là một thanh đao, cắm vào trái tim anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-146.html.]

Ánh mắt chán ghét của anh, không thể phủ nhận, làm cho cô cảm thấy nặng nề không kiểm soát được.

Đột nhiên cô không chịu nổi nói ra bí mật lớn nhất của mình.

Tình hình như này lại càng trở nên phức tạp hơn rồi.

Anh sẽ tin tưởng lời nói của cô sao?

Lúc Khương Chi trở lại nhà Lý Phượng Anh thì Thi Liên Chu đang ngồi hiên ngang trên chiếc ghế trong phòng phụ.

Anh không thay quần áo ướt sũng, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, khói bay mù mịt trong phòng, trong phòng thoang thoảng mùi t.h.u.ố.c lá và rượu kém chất lượng, vẻ mặt của anh cũng giống như điếu thuốc trên tay anh, lúc sáng lúc tối, không thể nhìn rõ ràng.

Khương Chi im lặng.

Lý Phượng Anh ló đầu ra từ phòng chính, bà ấy nhỏ giọng hỏi: “Em gái, không có chuyện gì chứ?”

Bà ấy muốn gọi một tiếng “Chi Tử”, nhưng sau khi nghĩ đến thanh danh của đối phương, bà ấy cũng không tạo quan hệ với cô nữa, cho nên cũng không để ý quan hệ bối phận nữa mà vẫn gọi cô giống như lúc trước.

Khương Chi lắc đầu rồi bước vào phòng phụ, cô thuận tay khép cửa lại.

DTV

Lý Phượng Anh nhìn cửa phòng phụ với ánh mắt thương hại, bà ấy hiểu rõ trong lòng, chắc chắn là do lúc nãy Khương Quế Hoa lỡ miệng kể chuyện lúc trước của Khương Chi Tử cho người chồng bây giờ của cô, cho nên hai người mới xảy ra mâu thuẫn.

Nói đến chuyện này thì Lý Phượng Anh cũng có thể hiểu được, dù sao thì có người đàn ông nào có thể chịu đựng được việc vợ mình là phụ nữ đã sinh con?

Vẻ mặt của Thi Liên Chu nhàn nhạt: “Nói đi, ý em là gì, em không phải là Khương Chi Tử, vậy thì em là ai?”

Mới đầu khi Thi Liên Chu nghe thấy điều này, anh chỉ cảm thấy người phụ nữ c.h.ế.t tiệt này lại đang cố trốn tránh và nói dối, nhưng khi những hình ảnh hai người bọn họ ở chung một chỗ hiện lên trong đầu anh, lại khiến anh cảm thấy khó hiểu.

Trong trí nhớ của anh, người phụ nữ bốn năm trước là một kẻ tham lam háo sắc, thấy tiền sáng mắt, lòng dạ cũng vô cùng tàn nhẫn ác độc, nếu như lúc đó Mạnh Lam không đến kịp thời, anh sợ mình không thể nào sống nổi, sau chuyện đó, anh đã có hậu di chứng vô cùng nặng nề.

Nhưng người phụ nữ trước mặt, lại không hề giống như vậy.

Anh từng để Tạ Lâm đưa ra giá cao chỉ để đổi lấy mấy bữa cơm nước, nhưng cô lại từ chối.

Cô không tham tiền.

Háo sắc?

Không, tối hôm qua cô rõ ràng có cơ hội “muốn làm gì thì làm” với anh, nhưng cô đã không làm vậy.

Lòng dạ tàn nhẫn ác độc?

Lúc cô nổ s.ú.n.g thì đúng là rất tàn nhẫn, nhưng cô lại sẵn sàng giúp những đứa trẻ ở trấn Đại Danh lật án, cũng có thể nói cô không tốt bụng, nhưng không thể nào dính dáng đến từ ác độc được.

Chỉ riêng mấy chuyện này thôi, cũng đã khác hoàn toàn so với con người cô của bốn năm trước rồi.

Hơn nữa, cô còn là người có kiến thức uyên bác, khí chất ưu tú, hành động rất quyết đoán, không thể nào là một cô thôn nữ bình thường được.

Bây giờ Thi Liên Chu bình tĩnh suy nghĩ lại, hình như ngay từ lúc bắt đầu cô đã không muốn dây dưa quá nhiều với anh, nếu cô thực sự là người phụ nữ bốn năm trước, sau khi cô nhận ra được sự hứng thú của anh với cô thì sao cô lại có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được chứ?

Còn có... những đứa con của anh nữa?

Cho nên, chân tướng của chuyện này rốt cuộc là sao?

Thi Liên Chu lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, giống như muốn khoét một cái lỗ trên khuôn mặt cô vậy.

Khương Chi nhếch môi, sau đó cô chỉ vào chỗ đang chảy m.á.u trên cánh tay mình rồi nói: “Tôi có thể bôi thuốc trước được hay không?”

Thi Liên Chu ngẩn ra, khuôn mặt điển trai của anh tối sầm lại, ánh mắt lạnh lùng, nhưng anh cũng không nói gì.

“Tôi tên là Khương Chi, tôi đã rơi xuống vách núi, sau đó tôi cũng không hiểu được tại sao mình lại trở thành Khương Chi Tử.” Khương Chi lấy thuốc povidone ra bôi lên vết thương của mình, sau đó quay đầu nhìn vẻ mặt hờ hững của Thi Liên Chu, rồi chỉ vào vết thương trên trán của anh: “Anh muốn bôi thuốc không?”

Cô cũng không biết rằng nói ra một chuyện “Huyền huyễn” như vậy có phù hợp hay không.

Nhưng Khương Chi chắn chắn một điều, cô không muốn gánh tội thay cho nguyên chủ trước mặt Thi Liên Chu.

Loading...