Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 141

Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:35:31
Lượt xem: 56

Lý Phượng Anh lại khách sáo đôi câu, thấy Khương Chi không phải chỉ nói khách sáo thì bà ấy mới trở về phòng chính nghỉ ngơi.

Khương Chi cầm quần áo trở về phòng, cô cũng không để ý nước này Thi Liên Chu đã dùng qua, dù sao thì điều kiện ở đây như thế này, cũng không tiện đi đun thêm một nồi nước nóng, cho nên cô cũng dùng tạm chậu nước nóng này để lau sơ người.

Lúc cô cởi quần áo để chuẩn bị thay quần áo của Lý Phượng Anh, cô còn quay đầu lại nhìn Thi Liên Chu một cái.

Anh đang nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, vẻ đỏ bừng ốm yếu trên mặt anh cũng tan biến.

Khương Chi xoay người lại mặc quần áo vào, sau khi cô thoát khỏi cảm giác khó chịu vì quần áo ướt dính vào người thì cảm giác mệt mỏi lại ập đến.

Cô xoa khóe mắt đau nhức, sau đó đứng dậy đi vào bếp, ăn đại một miếng rồi dập tắt bếp lò, mới xoay người trở về phòng.

Ngủ trên giường hay là dựa trên mép giường để ngủ, cô lựa chọn cái trước.

Cuộc sống vốn đã khó khăn lắm rồi, cô muốn hưởng thụ, cô phải ngủ trên giường.

Khương Chi nằm lên giường mà không có chút gánh nặng tâm lý nào, sau đó cô đẩy Thi Liên Chu da dẻ mịn màng vào phía trong giường, rồi cô giơ tay lên sờ cái trán đã hạ nhiệt độ của anh, nhìn khuôn mặt quyến rũ đang say ngủ của anh, Khương Chi lẩm bẩm một câu: Mình cũng không thua thiệt.

Dứt lời, cô liền mê mê mang mang mà chìm vào giấc ngủ.

...

Sáng sớm hôm sau.

Khi Thi Liên Chu tỉnh lại thì anh cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Anh chau mày, rồi giơ cánh tay đặt lên mí mắt, vừa mới chạm vào thì anh lại phát hiện ra cảm giác khác biệt.

Anh bỗng nhiên mở mắt, xốc một góc chăn bông hoa cúc màu xanh cũ kỹ lên rồi nhìn vào bên trong, đôi môi mỏng lập tức mím thật chặt, đôi mắt hơi nheo lại, đuôi lông mày có chút lạnh lùng và khó chịu.

Đúng lúc này, Thi Liên Chu lại chú ý tới hơi thở ấm áp từ bên cạnh mình truyền tới.

Anh liếc sang một bên, cơn tức giận vốn đang tích tụ biến mất trong nháy mắt, ký ức ngày hôm qua cũng tràn về như thủy triều.

Sạt lở đất, chấn thương, sốt, nghỉ qua đêm.

Thi Liên Chu nhìn Khương Chi, trầm mặc xuống, nhưng đôi mắt đen dè dặt của anh lại nghiêm túc nhìn cô.

Cô xinh đẹp hơn rất nhiều so với lần đầu bọn họ gặp nhau, mày đẹp môi đỏ, mặt mũi vô cùng đẹp đẽ, cổ thon dài trắng nõn, là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp. Đôi mắt anh hơi dời xuống, anh thấy hai chiếc cúc trên bộ quần áo mộc mạc mỏng manh không được cài lại, tôn lên thân hình mảnh mai của cô.

Hai mắt của Thi Liên Chu tối sầm, cổ họng khẽ rung động, thân thể đột nhiên căng thẳng.

Khi anh quay đầu đi, anh đã giấu kín mọi cảm xúc của mình không để lại dấu vết.

Khi Khương Chi tỉnh lại, điều đầu tiên đập vào mắt cô chính là khuôn mặt nghiêm nghị và phần thân trên hơi lộ ra ngoài của Thi Liên Chu, cô chớp mắt, cảnh tượng hôm qua ùa về, cô cũng không có gì phải ngượng ngùng, sau đó cô đưa tay sờ lên trán anh.

Đang lúc cô định thu tay lại thì bắt gặp ánh mắt nhàn nhạt của Thi Liên Chu.

Vẻ mặt bình tĩnh của Khương Chi có chút nứt ra: “Anh tỉnh lại từ sớm rồi à?”

Thi Liên Chu hơi nhướng mày, anh không trả lời mà nhìn chằm chằm cô rồi nói: “Tối hôm qua là cô giúp tôi cởi quần áo à?”

Dứt lời, không khí trong bầu không khí có chút vi diệu.

DTV

Khương Chi xua tay, cô tỏ vẻ vô cùng thản nhiên, bình tĩnh mà nói: “Chút chuyện nhỏ mà thôi, không đáng nhắc đến.”

Nghe vậy, mí mắt Thi Liên Chu giật giật một cách hiếm thấy, môi mím chặt, anh lạnh lùng nói: “Chuyện nhỏ sao?”

Ngón tay thon dài của anh bóp chặt một góc chăn, khớp xương trắng bệch. Khương Chi lột sạch khiến anh không mảnh vải che thân, cô lại cùng anh chung chăn gối một đêm, vậy mà trong mắt cô lại chỉ là một chuyện nhỏ? Vậy như thế nào mới là chuyện lớn?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-141.html.]

Khương Chi nghe ra được sự không vui vẻ trong giọng nói của anh, sự khó chịu ban đầu của cô cũng tan biến.

Cô ngồi dậy, mái tóc đen bù xù xõa xuống eo thon, quay đầu nhìn về phía Thi Liên Chu, trong ánh mắt bình tĩnh của cô có chút thong dong và thấu hiểu, cô nói: “Nếu không thì sao? Anh giúp tôi mấy lần, tôi vô cùng cảm kích, cho nên tối hôm qua tôi chăm sóc anh là chuyện đương nhiên.”

Thi Liên Chu cũng ngồi dậy, anh mặc cho chăn tuột xuống, để lộ thân hình quyến rũ với bờ vai rộng và vòng eo hẹp.

Anh nheo mắt nhìn về phía Khương Chi, chậc một tiếng mang theo sự trào phúng: “Hay cho một câu là chuyện đương nhiên.”

Thi Liên Châu không thể phủ nhận, nghe lời Khương Chi nói khiến trong lòng anh thật sự không thoải mái.

Khương Chi vén mái tóc dài ra sau tai, nhìn thẳng vào Thi Liên Chu.

Vẻ mặt cuả cô bình tĩnh, đồng tử xinh đẹp, không chút cảm xúc nói: “Anh thích tôi sao?”

Đột nhiên nghe được câu hỏi này, Thi Liên Chu sửng sốt trong giây lát.

Thích?

Anh chưa từng thích người nào, cũng không biết gì là thích.

Anh có tính tình lạnh lùng và lãnh đạm, vừa trưởng thành liền dọn ra khỏi đại viện, anh còn không thân thiết với người nhà, hơn nữa còn vì sự việc bốn năm trước khiến anh có ác cảm và ghê tởm không thể diễn tả được đối với phụ nữ, thích sao?

Thi Liên Chu lại ngước mắt nhìn Khương Chi một cách nghiêm túc.

Đối với người phụ nữ này, anh muốn, cho dù anh không phải thích cô, thì anh cũng cảm thấy cô khác với những người phụ nữ khác.

Tâm tư của anh không lớn, còn vô cùng bá đạo từ trong xương cốt, từ trước đến giờ anh luôn tuân theo quy tắc ra một phần lực, thì bắt buộc phải nhận được hồi báo tám phần, nhưng quy tắc này rõ ràng không có tác dụng với Khương Chi, khi anh quyết định giúp cô thì trong lòng anh cũng không hề muốn cô hồi báo.

Anh nào đã từng làm nhiều việc như vậy cho người nào chứ?

Dựa trên những khác biệt này, Thi Liên Chu không gật đầu cũng không lắc đầu, mà anh chỉ nhìn cô một cách nghiêm túc.

Khương Chi đã có dự liệu từ sớm, cô cũng không thất vọng.

Cô ngẫm nghĩ một lát, lại nói: “Nếu không phải là thích, vậy thì là hứng thú, cũng có thể là vì tôi cư xử không giống với những người phụ nữ khác, sự khác biệt này trở nên đặc biệt trong mắt anh, và khơi dậy hứng thú của anh.”

“Nghe tôi khuyên một câu, kịp thời quay đầu lại. Tôi là mẹ của bốn đứa nhỏ, bốn đứa đấy.”

Khương Chi vừa nói vừa nghiêm túc giơ tay lên, ngón tay thon dài làm động tác số “bốn”.

Đôi lông mày và đôi mắt xinh đẹp của cô được bao phủ bởi một vẻ thờ ơ giống như chuyện này không liên quan gì đến cô.

Hôm qua trời mưa rất to, đối mặt với tình huống như vậy, nếu buông thả một chút thì cô có thể cho rằng mình tạm thời lạc lối, nhưng hôm nay, cả hai người đều tỉnh táo, cô cũng không cần giả vờ hồ đồ nữa, đều là người trưởng thành, làm mấy chuyện mập mờ thì không thích hợp.

Trước khi tìm được đứa nhỏ, cô không có tâm tư yêu đương.

Cô không phủ nhận thiện cảm của bản thân dành cho Thi Liên Chu, ai cũng có tâm lý hâm mộ kẻ mạnh, cô cũng không ngoại lệ.

Nhưng mà, hâm mộ kẻ mạnh thì có tai họa ngầm, từ trong xương cốt của cô cũng không phải là một người cam tâm yếu thế, cô có tư tưởng độc lập, mạnh mẽ, muốn bản thân không chênh lệch quá nhiều với một nửa của mình, cô càng thích một tình yêu mây tầng nào gặp mây tầng đó hơn.

Hơn nữa, người sẽ sánh đôi với Thi Liên Chu thật sự không phải là cô.

Ánh mắt của Thi Liên Chu rất nhạt, hết sức lạnh lùng.

Anh đột nhiên giơ tay lên, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cằm Khương Chi, khóe miệng hơi nhếch lên, nhưng nụ cười lại không chạm tới khóe mắt, trong lòng có sóng ngầm cuồn cuộn: “Em đừng tự nghĩ mình thông minh. Thứ tôi cảm thấy hứng thú, chính là của tôi.”

Dứt lời, anh đã kẹp chặt cằm cô, dùng tay còn lại ôm lấy sau đầu cô, rồi ấn đôi môi mỏng xuống.

Anh dùng sức lực rất lớn, cực kỳ ngang ngược, vừa nhìn đã biết anh không có nhiều kinh nghiệm, môi và răng thoang thoảng mùi rỉ sét.

Loading...