Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 138

Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:35:25
Lượt xem: 52

Khương Chi nhắm mắt lại, vết thương trên cánh tay đau nhức khiến cô vẫn duy trì được sự tỉnh táo, điều duy nhất cô có thể cảm nhận được chính là bàn tay mạnh mẽ của Thi Liên Chu.

Tốc động của trận lở đất rất nhanh, không biết đã qua bao lâu, Khương Chi đột nhiên nhận ra bản thân đang bị nước sông lạnh băng nuốt chửng, cô kiệt sức đến mức gần như không thể bám được vào thân cây.

Thi Liên Chu nắm chặt lấy tay cô, vậy cô về lên trên cây

Dòng sông cuồn cuộn chảy cực kỳ hỗn loạn, nặng trĩu và mờ mệt, trôi nhanh về phía xa.

……

Khương Chi cũng không biết bọn họ dừng lại lúc nào.

Bầu trời phía trước tối tăm, mưa lớn vẫn không ngừng, trái lại có dấu hiệu càng ngày càng nặng hạt.

Cô phun cát trong miệng ra, lắc lắc đôi tay thon dài đang cầm trong tay: “Thi Liên Chu!”

Không có âm thanh truyền đến.

Sắc mặt Khương Chi tái nhợt, giọng nói cũng không khỏi to hơn chút nữa: “Thi Liên Chu! Thi Liên Chu, anh có ổn không?!”

Hơi thở của cô có chút dồn dập, cố gắng trèo lên cái cây lớn đang trôi nổi bên cạnh, không cẩn thận còn bị sặc một ngụm nước.

Lúc này, cô cũng nhìn thấy Thi Liên Chu ở bên kia của cái cây.

Nửa người trên của anh ấy nằm trên tảng đá chặn cái cây lại, trên trán chảy máu, dù đang hôn mê nhưng hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt, môi mỏng khẽ mím lại, dáng vẻ trông lạnh lùng mà xa cách.

Khương Chi thở phào nhẹ nhõm, dùng hết sức lực chậm rãi kéo anh đến cành cây lớn.

Cái cây lớn bị mắc kẹt ở khe đá trong sông, cực kỳ vững chắc, dư sức để chịu đựng sức nặng của hai người.

Khương Chi kiểm tra cả người Thi Liên Chu, lau sạch vùng đất trong miệng anh, cô hơi do dự một lát, rồi cúi người nâng hàm dưới của anh lên, khẽ hít một hơi thật sâu, miệng kề miệng hô hấp nhân tạo cho anh.

Môi Thi Liên Chu rất lạnh, giống như bị phủ lên một tầng băng vậy.

Không bao lâu sau, hơi thở của anh mới trở nên ổn định hơn nhiều.

Khương Chi nhìn anh, thở dài một hơi, mua hai ống thuốc kháng sinh từ trong trung tâm thương mại hệ thống ra, tiêm cho Thi Liên Chu một ống, sau đó tiêm cho bản thân một ống, trong trường hợp như vậy, vết thương bị nhiễm trùng thực sự rất nguy hiểm.

DTV

Sau khi làm xong mọi việc, cô mới có thời gian quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Con đường bị sập, thảm thực vật và đất đá bị cuốn trôi, đất đá trôi cuốn mọi thứ xuống đáy vực, bởi vì đất đá sụp xuống quá nhanh khiến cho dòng nước trong sông bị dâng lên.

Tốc độ sông chảy rất nhanh, hai người họ bán được vào thân cây này nên mới có thể sống sót, hiện tại cái cây lớn này đang mắc kẹt giữa khe đá trên sông, dòng nước chảy xiết và tối tăm, dường như chỉ cần không chú ý một chút là có thể nuốt chửng một con người.

Khương Chi nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, môi hơi mím lại, trong lòng khẽ dâng lên một cảm xúc hỗn loạn.

Cô vậy mà lại cùng Thi Liên Chu trải qua một tai nạn không ngờ như vậy, nói chính xác thì cô là người liên lụy Thi Liên Chu, nếu không phải vì cô, anh ấy cũng sẽ không đến trấn Đại Danh, như vậy thì những chuyện tiếp theo đó cũng sẽ không xảy ra.

Trong tiểu thuyết, Thi Liên Chu không gặp phải tai nạn như vậy.

Nghĩ đến đây, Khương Chi liền nghiêm túc nhìn về phía anh

Một lát sau, mới khẽ thở dài nói: “Hình như lại nợ anh càng nhiều rồi.”

Nhưng mà trong tình hình hiện tại của hai người họ cũng không có thời gian để suy xét vấn đề này.

Cô mím môi, trong đôi mắt hạnh tràn ngập suy nghĩ.

Chiếc đồng hồ trên cổ tay cũng hỏng rồi, cũng không thể xác minh được thời gian cụ thể nữa, nhưng bầu trời thật u ám, mưa to tầm tã, lúc này cũng không biết bao giờ đội cứu hộ mới đến được, người bị bệnh như hai người họ cũng không thể vẫn luôn đứng đây dầm mưa được.

Nhưng bây giờ cô đã kiệt sức, cũng không thể dẫn theo Thi Liên Chu bơi vào bờ được.

Khương Chi cau mày, tạm thời gạt bỏ ý định bơi vào bờ, cụp mắt nhìn xuống khuôn mặt tái nhợt lạnh lùng của Thi Liên Chu, cuối cùng mua một chiếc ô từ trung tâm thương mại trong không gian, nếu tiếp tục đi trong mưa, cũng chỉ khiến nhiệt độ cơ thể càng thêm giảm xuống, khiến cô dễ bị nhiễm trùng nhanh hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-138.html.]

Trước bí mật và mạng sống, cô chắc chắn phải chọn cái sau rồi.

Khương Chi cử động thân thể, mở ô che đi những hạt mưa lớn trên đầu cô và Thi Liên Chu.

Cô liếc mắt nhìn vết thương đã bị nước sông ngâm đến trắng bệch, lại mua dung dịch oxy già và povidone của hệ thống, rửa sạch vết thương trên cánh tay, sau đó lại lau vết thương trên trán cho Thi Liên Chu, vết thương này hình như là bị một hòn đá nhọn đ.â.m vào, nhìn qua trông có chút đáng sợ.

Sự đau đớn do povidone gây ra khiến cho hàng lông mày của Thi Liên Chu càng nhăn chặt hơn, nhưng rất nhanh lại thả lỏng trở lại.

Đột nhiên, anh ho ra một ngụm nước, rồi đưa tay lên môi ho khan vài tiếng.

Ánh mắt Khương Chi sáng lên, thở phào nhẹ nhõm nói: “Tỉnh lại là tốt rồi.”

Thi Liên Chu nghe thấy giọng nói của cô, đôi mắt hơi nhắm lại mở ra.

Đập vào mắt anh chính là khuôn mặt nhợt nhạt thanh tú của Khương Chi, mái tóc dài của cô bị mưa làm ướt dính vào thái dương, đôi môi của cô cũng hơi tím tái vì những giọt mưa lạnh lẽo, nhưng ánh mắt nhìn anh lại tràn ngập ánh sáng.

Dưới cơn mưa lớn, dường như trong mắt cô chỉ có anh.

Thi Liên Chu đột nhiên cười.

Anh hiếm khi mỉm cười, vẻ thờ ơ tiêu tan, trong đôi mắt đen nheo nheo của anh dường như có một chút ánh sáng chiếu rọi, như thể có những ngôi sao ẩn giấu trong đó.

“Khương Chi, cô đang quan tâm tôi.”

Khương Chi hơi ngần người, nhân cơ hội này, Thi Liên Chu giơ ngón tay thon dài lên, vén sợi tóc dính vào khuôn mặt cô.

Khương Chi cau mày, sự tức giận hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Người đàn ông này, lưu manh!

“Đây là chỗ nào vậy?” Đôi mắt đen của Thi Liên Chu hơi lóe lên, đúng lúc anh quay đầu nhìn bốn phía.

Khương Chi mím môi một cái, cô cũng không so đo với anh nữa mà nói: “Chúng ta bị sạt lở đất cuốn xuống khe núi, sau đó thì theo hướng dòng nước chảy mạnh trôi đến nơi này, cây bị mắc kẹt lại rồi, tạm thời tôi cũng không biết chúng ta đang ở đâu, mưa quá lớn, chúng ta cần tìm chỗ tránh mưa.”

Nói tới chỗ này, lời nói của cô ngừng lại, bàn tay cầm cán ô trở nên cứng đờ.

Nếu như cô nói mình nhặt được chiếc ô này ở dưới sông, liệu anh có tin hay không?

Khi cô đang nói chuyện, Thi Liên Chu chú ý đến chiếc ô màu đen trên đầu anh, có lẽ là vì anh bị hôn mê, cho nên phần lớn chiếc ô được che trên đỉnh đầu anh, còn lưng của Khương Chi thì lại lộ ra trong cơn mưa bão dữ dội.

Anh khẽ cau mày, ngồi dậy và quàng tay qua vai cô như một lẽ đương nhiên.

Thân thể Khương Chi hơi cứng đờ.

Không đợi cô mở miệng, Thi Liên Chu nói với giọng điệu trầm thấp: “Lạnh quá, ở cùng nhau vẫn tốt hơn.”

Giọng nói của Thi Liên Chu thản nhiên và nghiêm túc, như thể anh thực sự chỉ đang cố giữ ấm mà thôi.

Khương Chi liếc anh một cái, nhưng cô cũng thức thời mà mà không cắt ngang cuộc trò chuyện, nếu như anh không mở miệng hỏi chuyện cái ô, vậy thì cô cũng sẽ không nói, còn chuyện dung dịch ô-xy già và povidone thì đều được cô để trong cái bao ni lông rách nát mà cô tiện tay nhặt được.

Đột nhiên, Khương Chi nhíu mày một cái.

Dựa vào gần, cô nhận thấy trên má Thi Liên Chu có hai vết ửng hồng, vẻ ửng hồng giống như son phấn này không làm mất đi vẻ điển trai của anh, mà ngược lại còn khiến khuôn mặt lạnh lùng của anh càng thêm nùng diễm mấy phần.

Nhưng mà, chuyện này rõ ràng không phải vì Thiên Liên Chu đang xấu hổ, mà là vì anh lên cơn sốt.

Lòng Khương Chi trần xuống.

Đáng lẽ cô nên nghĩ tới sớm hơn, Thi Liên Chu có bệnh dạ dày, ngày thường anh còn được sống trong nhung lụa, sau khi anh bị dày vò một trận như vậy, không bị bệnh mới là lạ.

Khương Chi kéo một cánh tay của anh: “Đi thôi, chúng ta rời khỏi đây trước, xem thử có thể tìm được chỗ trú mưa hay không.”

Thi Liên Chu cũng không phản bác.

Loading...