Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 135
Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:35:20
Lượt xem: 46
Anh ấy được xem như đã từng tiếp xúc với Khương Chi, ban đầu là ở bệnh viện, khi đó anh ấy cũng chỉ bất ngờ vì khả năng nấu nướng của cô, đồ ăn làm ra thơm ngon đến mức khiến người ta sắp nuốt luôn cả lưỡi, đây là một người đẹp rất phù hợp với hình tượng vợ tài mẹ hiền, thế nhưng hình ảnh hiện tại hoàn toàn phá vỡ ấn tượng ban đầu của Tạ Lâm về cô.
Thế này còn là một vị vợ tài mẹ hiền nữa không? Rõ ràng là một đóa hoa bá đạo giấu nghề.
Trong thoáng chốc, đột nhiên Tạ Lâm đã hiểu được vì sao Ngũ gia nhà mình lại phá lệ mà chú ý đến Khương Chi như thế.
Bên kia, Lê Đăng Vân cũng bị dọa cho nhảy dựng khỏi ghế.
Anh ta giật mình nhìn Khương Chi, còn chưa tin tưởng lắm nên phải dụi mắt nhìn lại.
Đây có còn là Khương Chi mà anh ta từng biết đến không?
Một người phụ nữ vừa thần bí vừa phức tạp như vậy giống như vĩnh viễn có một mặt mà người ta không thể tưởng tượng được.
Ánh mắt Lê Đăng Vân không tự chủ được mà liếc nhìn đến Tào Kiến, thấy dáng vẻ run rẩy của đối phương thì trong lòng cũng không kìm được mà cảm thấy vui sướng, hả hê, anh ta còn âm thầm mắng một tiếng: Tên xúi quẩy, đá trúng tấm sắt rồi chứ gì?
Còn về phần tên xúi quẩy Tào Kiến, giờ phút này, trên trán, trên lưng ông ta đều là mồ hôi, cả người run rẩy, hô hấp cũng dồn dập, ông ta có thể cảm nhận được suy nghĩ muốn g.i.ế.c người rất rõ ràng trên người đối phương.
Mặc dù đã biết cô sẽ không dám nổ s.ú.n.g ở đồn công an nhưng ông ta đã sống an nhàn, sung sướng nhiều năm nay, đã bao giờ bị người ta uy h.i.ế.p thế này.
Sau một phút, đũng quần Tào Kiến nóng hổi, đúng là ông ta đã bị dọa cho tè ra quần.
Khương Chi không thèm để ý, cô hơi khom người, gõ s.ú.n.g trong tay mình lên trán đã đầy mồ hôi lạnh của ông ta: “Không nói hả?”
Dứt lời, cô đột ngột chuẩn bị bóp cò.
Bằng!
Viên đạn đã bay xẹt qua gò má của Tào Kiến, ghim thẳng vào vách tường.
“A! Tôi nói, tôi nói!” Tào Kiến bịt đầu mình, mặt mày cũng không còn chút m.á.u nào, ông ta la hét thất thanh, tinh thần sụp đổ, kêu khóc um xùm: “Lý… Lý Sâm, chợ đen, ở chợ đen buôn người!”
Chợ đen buôn người.
Vừa nghe thấy lời này, sống lưng Khương Chi như không gượng dậy nổi.
Chợ đen buông người lại nơi nào?
Chợ đen buôn người không ngừng tràn lan khắp nơi, hầu hết những “người mất tích” bị đưa đến đó sẽ rơi vào con đường làm nô lệ, sẽ phải tham gia làm những việc dơ bẩn nhất, làm thỏa mãn dục vọng ti tiện của những kẻ nắm quyền.
Vả lại, khắp thế giới này, chợ đen buôn người có vô số đường dây, muốn tìm ra một người trong số này không khác gì mò kim đáy bể.
Trái tim Khương Chi đau nhức, tròng mắt đỏ lên, cả người run rẩy.
Con của cô.
Thi Liên Chu nhìn Khương Chi, đôi mắt lạnh lùng dần dần ngưng tụ.
Chân dài của anh thả xuống, đứng dậy, đi đến cạnh Khương Chi, lấy s.ú.n.g trong tay cô ra, tiện tay bỏ hết đạn xuống, quăng s.ú.n.g đi, phủi bụi trên tay mình, không nhanh không chậm nói: “Làm sao ông biết Lý Sâm này ở chợ đen buôn người?”
Tất nhiên là anh đang hỏi Tào Kiến.
Tào Kiến mới vừa cảm thấy mình đã thoát khỏi một kiếp, vừa đặt m.ô.n.g ngồi trên mặt đất, cái quần ướt nhẹt cũng tản ra mùi hôi khó chịu nhưng còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe Thi Liên Chu tra hỏi.
Ông ta bị vặn hỏi mà không thể phản bác được, bờ môi run rẩy, lại là một câu hỏi khó trả lời.
Làm sao ông ta biết sao?
Ông ta giật mình, chợt hiểu ra câu trả lời trước hay sau chỉ khác nhau ở chỗ c.h.ế.t sớm hay c.h.ế.t muộn mà thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-135.html.]
Sở dĩ Tào Kiến có ấn tượng với đứa bé Lý Sâm này là vì dáng vẻ bên ngoài của đứa nhỏ quá ưu tú, quả thật chính là đứa bé được tạo hóa thiên vị, với nghề buôn người này mà nói, hình dáng bên ngoài luôn là một tiêu chí quan trọng.
Mặc dù Lý Sâm rất đáng chú ý là vậy nhưng chỉ cần nhận được cái giá thỏa đáng thì ông ta vẫn có thể kiếm được mấy vạn đồng.
Một cái bánh vàng thần tài như vậy, ông ta sẽ quên mất sao?
Ông ta nhớ rõ người đưa ảnh chụp của Lý Sâm lên bàn mình chính là Lưu Tiểu Cường.
Nghĩ như vậy, Tào Kiến đã hốt hoảng nói: “Đúng rồi… Là Lưu Tiểu Cường! Chính ông ta bán Lý Sâm vào chợ đen, ông ta ỷ vào có mối quan hệ tốt với tôi, thường ngày cũng huênh hoang ngan tàn, sau này bị tôi phát hiện còn dám uy h.i.ế.p tôi, tôi nói thật!”
Tào Kiến nói, trong lòng cũng khoan khoái một trận.
Đúng vậy, chỉ cần đẩy một con cừu ra thế tội là được rồi.
Mà vừa nhắc đến Lưu Tiểu Cường, lúc này Khương Chi mới nhớ đến từ lúc cô bước ra đây từ trong kia cũng chưa nhìn thấy kẻ này.
Đột nhiên, Lê Đăng Vân trừng mắt hỏi: “Lưu Tiểu Cường đâu?”
Anh ấy đã quyết định không bỏ qua tên đã nổ s.ú.n.g về phía mình, lúc trước còn bận suy nghĩ phải xử lý tên kia thế nào nên mới không chú ý đến nhưng thoáng một cái thì không thấy ông ta đâu nữa.
Tào Kiến đưa tay sờ lên cái trán đã đổ mồ hôi ròng ròng, nói: “Cô yên tâm, đừng vội! Lưu Tiểu Cường sắp trở về rồi!”
Lúc đang nói chuyện, ánh mắt ông ta còn cẩn thận liếc nhìn Khương Chi, người phụ nữ không theo lẽ thường này quá đáng sợ!
Thi Liên Chu liếc mắt, giọng nói u ám: “Ông chắc chắn ông ta còn trở về sao?”
Tào Kiến giật mình nhưng vẫn nói rất chắc chắn: “Đó là đương nhiên! Chẳng lẽ ông ta còn có thể bỏ chạy…”
Lời còn chưa dứt, giống như Tào Kiến chợt nhận ra điều gì đó, sắc mặt ông ta trắng bệch, ánh mắt cũng hoảng hốt.
Nếu Lưu Tiểu Cường chỉ vì suýt nữa đã g.i.ế.c c.h.ế.t Lê Đăng Vân thì nhiều lắm cũng chỉ ngồi tù một thời gian ngắn mà thôi, có ông ta vận hành thì thời gian ngồi tù sẽ được rút ngắn lại, sau khi ra tù, Lưu Tiểu Cường vẫn có thể tiếp tục làm cấp dưới của ông ta mà không phải bỏ chạy.
Nhưng nếu những việc bọn họ làm sau lưng kia bị bại lộ thì sao?
Đừng nói là Lưu Tiểu Cường mà cho dù là ông ta cũng không thoát khỏi kết quả chịu tử hình.
Lưu Tiểu Cường vẫn một mực giấu diếm vụ án Tôn Kiều Kiều với một đoàn người của Khương Chi có phải chính vì một lần chạy trốn này không? Tào Kiến còn để ông ta đi lấy tiền, cứ như vậy chẳng khác nào đang tạo cơ hội cho Lưu Tiểu Cường bỏ chạy?
Tào Kiến hít vào một hơi khí lạnh.
DTV
Cả người ông ta run rẩy, giống như vừa bị một chậu nước lạnh giội từ trên đầu xuống, lập tức khiến ông ta tỉnh táo lại.
Bỗng nhiên Tào Kiến đứng bật dậy từ trên nền nhà, cũng mặc kệ đũng quần còn đang nhỏ nước của mình, ông ta khàn giọng gào lên: “Không được! Không thể để ông ta chạy thoát!”
Lúc này cảm xúc của Khương Chi cũng bình tĩnh lại rồi, trong lòng cô cũng đã hiểu rõ từ chuyện đám người bà Song ra tay bắt cóc người, buôn bán hàng “cao cấp” này tất nhiên đều nhờ có Lưu Tiểu Cường che chở cho.
Cho dù thế nào Lưu Tiểu Cường cũng không thể chạy, rất có thể ông ta là người duy nhất biết được tung tích của Cẩu Tử.
Ánh mắt Khương Chi lạnh như băng, nói: “Lưu Tiểu Cường đi đâu?”
Tào Kiến vội nói: “Nhà tôi!”
“Dẫn đường.”
Thi Liên Chu nhìn thấy gương mặt đã trắng như giấy của Khương Chi thì nhíu mày, đầu lưỡi chạm vào mặt sau của răng, chợt cảm thấy rất khô.
Anh kéo Khương Chi muốn đi ra ngoài, môi mỏng mím chặt, sau đó nói: “Tạ Lâm, dẫn người đến đó tìm. Tào Kiến, đưa thẻ của ông ra, tạm dừng thông hành toàn bộ đường ra khỏi trấn Đại Danh.”
“Vâng!” Tạ Lâm lên tiếng, nhận lấy thẻ từ tay Tào Kiến, rồi vội vàng quay người rời đi.