Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 133

Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:35:17
Lượt xem: 61

Vụ án Tôn Kiều Kiều mất tích sao?

Nụ cười nịnh nọt trên mặt Tào Kiến đông cứng lại, trái tim ông ta giống như đột ngột rơi xuống.

Cái tên Lưu Tiểu Cường đáng c.h.ế.t kia, sao chưa đề cập với ông ta còn có một vụ án mất tích nữa?

Ông ta không biết Tôn Kiều Kiều là ai nhưng cũng biết được đó là chuyện xấu xa mà bọn họ lén lút làm. Ở trấn Đại Danh này, án mất tích được báo đến đồn công an không hề ít, mặc dù phần lớn đều được lập án nhưng tiếp theo đó thì không giải quyết được gì.

Mà Khương Chi cũng không phải vô duyên vô cớ nhắc đến một vụ như thế, lẽ nào cô biết được gì đó?

Cả người Tào Kiến chấn động, trong lòng ông ta cũng run lên mà không thể khống chế được.

Nếu nói vụ án cướp của hai vạn năm ngàn đồng là chuyện nhỏ, chỉ cần ôn tồn đưa Khương Chi ra khỏi cửa đồn công an này là được, thế nhưng bây giờ lại dính dáng đến vụ án mất tích thì chuyện này đã khác đi.

Nghĩ như vậy, ông ta lập tức ngăn lại: “Đồng chí Khương, vụ án mất tích cô vừa nói là chuyện nằm trong trách nhiệm của tôi, cô yên tâm, nhất định tôi sẽ cho người cẩn thận điều tra vụ án của Tôn Kiều Kiều, chúng tôi sẽ nhanh chóng phá án, để đứa nhỏ mất tích có thể nhanh chóng quay về cạnh cha mẹ mình”.

Khương Chi liếc qua ông ta, giọng điệu bình tĩnh nhưng khiến người ta sợ hãi: “Dương Nghị, hãy nhớ lại lý tưởng ban đầu khi anh bắt đầu bước vào học viện công an trước đây!”

Dương Nghị là một người chính trực, anh ấy sẽ không đến mức bị đả kích mà không gượng dậy nổi, vào những lúc thế này, nhất định anh ấy sẽ đứng ra nói chuyện.

Quả nhiên.

Dương Nghị vẫn luôn ngồi cuộn người lại trong góc tường, hai tay ôm đầu nhưng lúc này cả người anh ấy đều chấn động.

Một lát sau, anh ấy chậm rãi đứng dậy, hít sâu một hơi, trên mặt không có biểu cảm gì, trịnh trọng nói từng chữ một: “Tôn Kiều Kiều, năm tuổi, mất tích ba tháng trước, lúc ấy gần đón tết, trong đồn đã lập án điều tra nhưng đáng tiếc là không có sau đó.”

Dương Nghị khó khăn nuốt nước bọt.

Anh ấy được điều đến trấn Đại Danh này còn chưa được bốn tháng thì nhận được rất nhiều án mất tích, thế nhưng đáng tiếc là từng vụ đều không phá được, đến cuối cùng đều không giải quyết được gì.

Cho đến lúc này anh ấy còn có gì mà không hiểu nữa?

Không phải tra không ra mà vì có người không để họ tra ra.

Dương Nghị nhắm mắt lại, giọng nói run rẩy vì phải kiềm nén: “Phụ huynh của Tôn Kiều Kiều là công nhân trong nhà máy chế biến thịt Tôn Binh và Vương Vũ Điệp, còn về phần người tình nghi, cũng chính là bà Song, người chủ mưu trong vụ án cướp của làm người khác bị thương hôm qua, bây giờ chỉ cần bắt bà ta lại, cạy miệng bà ta ra.”

Dứt lời, Dương Nghị quay đầu nhìn về phía một nhóm các công an khác mà sắc mặt của tất cả đã trắng bệch, anh ấy giận dữ, mạnh mẽ hét lên: “Các người còn muốn tiếp tục làm con rối trong tay người khác mãi sao? Chúng ta phải làm việc vì nhân dân, vì quần chúng!”

Bầu không khí vô cùng yên lặng.

Tào Kiến nghiến răng, trừng mắt nhìn Dương Nghị, nói: “Cậu đang muốn làm gì? Kích động lòng người sao? Trong miệng luôn nói đến con rối, làm con rối trong tay người nào? Tôi sao? Cậu dám ngang nhiên vu khống cấp trên của mình, tôi thấy cậu không muốn làm việc nữa rồi!”

Trên cổ Dương Nghị đã nổi đầy gân xanh, anh ấy móc thẻ ngành từ trong túi mình ra, ném mạnh lên mặt Tào Kiến: “Phi! Ông có cầu tôi làm tôi cũng không làm! Một ổ rắn chuột!”

Dứt lời anh ấy đã nhấc chân đi.

DTV

Đột nhiên Khương Chi lên tiếng, thản nhiên nói: “Tôn Kiều Kiều còn chưa tìm thấy, anh muốn đi đâu?

Nghe vậy, Dương Nghị đã khựng lại.

Đúng vậy! Mấy đứa bé kia còn chưa được tìm thấy, nếu anh ấy đi rồi thì người nào sẽ đi tìm những đứa bé đó?

Tào Kiến tức đến mức muốn giơ chân lên đạp.

Khương Chi lại nói: “Sở trưởng Tào, chuyện chính là như thế, ông xem có thể điều tất cả cấp dưới về đây không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-133.html.]

Tào Kiến còn chưa từ bỏ ý định, ông ta nóng ruột như kiến bò trên chảo nóng: “Đồng chí Khương, cô cũng không thể nhúng tay vào công vụ.”

Lúc này, Thi Liên Chu nheo mắt nhìn ông ta, giọng điệu lạnh lùng: “Gom hết sổ ghi chép trong đồn của các người về đây cho tôi xem.”

Tào Kiến vẫn khúm núm đến bây giờ thì như con mèo bị giẫm phải đuôi, giọng nói lập tức cương quyết kịch liệt: “Anh Thi, tuy anh có chống lưng lớn mạnh nhưng anh cũng không thể tùy ý nhúng tay vào chuyện trong đồn của chúng tôi.”

Thi Liên Chu không thèm để ý đến ông ta, ngón tay anh nhẹ nhàng gõ lên tay ghế, cười như không cười nói: “Ồ?”

Trên trán Tào Kiến bắt đầu toát mồ hôi lạnh, ông ta muốn mở miệng nói gì đó nhưng không mở nổi.

“Xùy!” Thi Liên Chu lạnh lùng khẽ cười một tiếng, anh đứng lên, sửa sang lại quần áo, dáng người cao lớn, mạnh mẽ toát ra hơi thở lạnh lùng, rất có tính uy hiếp, anh cũng không tiếp tục nói nhảm với ông ta nữa, mà quay người đi ra ngoài.

Tạ Lâm đi theo sát phía sau anh.

Tào Kiến nhìn theo bóng lưng Thi Liên Chu, lòng bàn tay đã ướt nhẹt mồ hôi, mồ hôi nhiều đến mức giống như sắp nhỏ giọt xuống, rốt cuộc ông ta đành cắn răng, nhắm mắt nói: “Chờ đã! Anh Thi, anh chờ một lát, tôi lập tức lấy hồ sơ lại cho anh xem.”

Lời vừa ra khỏi miệng, cả người ông ta giống như đã mệt lả.

Không phải ông ta không muốn kiên trì đến cùng mà là không dám.

Cậu năm nhà họ thi có tính tình thế nào chứ? Ông anh ta đã từng trộm nghe nhiều người nhắc đến, đây là một nhân vật mà không đạt được mục đích thì chắc chắn không bỏ qua, nói anh không từ thủ đoạn cũng quá khiêm nhường rồi.

Mấy người của nhà họ Thi đều lên chính trường nhưng cũng chỉ có một người bất kham, mặc kệ tất cả thế này.

Nếu hôm nay ông ta từ chối, chắc chắn ngay ngày mai người của thủ đô sẽ lập tức đến đây, mà còn là một đại đội hình cảnh, ai bảo cậu cả của nhà họ Thi nhận chức trưởng cục giám sát kiểm tra kỷ luật thủ đô, chỉ cần người kia hô một tiếng thì tất cả hồ sơ ghi chép trong đồn công an trấn Đại Danh này sẽ phải ngoan ngoãn công khai.

Đến khi đó thì…

Tào Kiến không nhịn được mà rùng mình, răng trong miệng cũng hơi run lên.

Ông ta cố kiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, miễn cưỡng nở nụ cười với bóng lưng của Thi Liên Chu, rồi vội vã chạy đến phòng làm việc.

Thi Liên Chu đút một tay vào túi quần, một tay cầm điếu thuốc, đứng ở bậc thang của đồn công an, ung dung hút điếu thuốc, làn khói lượn lờ đã che khuất nét mặt anh, khiến người ta nhìn không ra anh đang suy nghĩ gì.

Khương Chi ngước mắt nhìn anh, rồi rủ mắt xuống.

Vẻ mặt Lê Đăng Vân cũng thổn thức. Quả nhiên không hổ là người nhà họ Thi, làm việc nhanh chóng, quyết đoán, căn bản không hề cân nhắc đến cảm xúc và suy nghĩ của người ngoài, thích làm gì thì làm, trong thoáng chốc, trong lòng anh ta cũng cực kỳ hâm mộ người này.

Chẳng qua vì sao cậu năm nhà họ Thi phải ra tay giúp họ? Hay là nói vì sao anh phải giúp Khương Chi?

Lê Đăng Vân đâu phải người ngu, tất nhiên cũng nhìn ra được một số manh mối.

Ánh mắt Lê Đăng Vân nhìn qua nhìn lại giữa Khương Chi và Thi Liên Chu, anh ấy rất nghi ngờ.

Nếu nói Thi Liên Chu yêu thích Khương Chi thì anh ấy cảm thấy cũng không hẳn, Khương Chi có xinh đẹp nhưng cũng không phải xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nói một câu không dễ nghe thì người ở tầng lớp cao như Thi Liên Chu còn chưa nhìn thấy kiểu con gái nhà giàu, quyền quý thế gia sao? Làm sao lại nhìn trúng một người phụ nữ đã từng sinh con chứ?

Nhưng một người đàn ông và một người phụ nữ, còn có thể vì cái gì?

Lê Đăng Vân cũng không hiểu nổi.

Một lát sau, Tào Kiến cầm một quyển hồ sơ đi ra.

Ánh mắt ông ta lấp lóe, muốn nói mấy câu nhưng chỉ sợ giấu đầu lòi đuôi nên đành im lặng mà đưa hồ sơ qua cho Thi Liên Chu, cổ họng ông ta ngứa ngáy, phải ho khan vài tiếng: “Đều ở đây cả, anh xem!”

Dứt lời, ông ta quay đầu nhìn về phía một đám công an đang đứng không: “Dương Nghị, cậu dẫn người bắt kẻ tình nghi về quy án!”

Loading...