Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 130

Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:35:11
Lượt xem: 54

Ánh mắt của Lê Đăng Vân trừng lên giống như la sát, miệng nói ra những lời tục tĩu, anh ấy không che giấu được sự sợ hãi và bực bội trong lòng.

Nếu không có Khương Chi thì lúc nãy anh ấy đã xém c.h.ế.t rồi!

Sắc mặt của Lưu Tiểu Cường lúc trắng lúc xanh, ông ta biết lần này chọt phải tổ ong vò vẽ rồi.

Loại chuyện giống như g.i.ế.c người này, làm không sạch sẽ thì sẽ để lại cái đuôi, sau đó chính là phiền phức đếm không xuể.

Tào Kiến nhìn Lê Đăng Vân, rồi ông ta lại nhìn Lưu Tiểu Cường, trong lòng âm thầm mắng chửi: Tên Lưu Tiểu Cường đáng c.h.ế.t này, làm việc cũng làm không sạch sẽ, bây giờ còn phải để ông ta đến giải quyết giúp lau mông, lúc trước thì cũng thôi vậy, bây giờ tên này ị trước mặt người ta luôn rồi, ông ta có thể làm gì được?

Lê Đăng Vân ổn định lại cảm xúc, đao to búa lớn mà đi đến chỗ bàn làm việc, ngồi xuống cái ghế gỗ, lớn tiếng nói: “Tôi sẽ chờ ở đây! Thiên Tứ, cậu trở về tìm người đi! Tôi ngược lại muốn xem hôm nay có người nào chạy được!”

Từ nhỏ đến lớn thì anh ấy chưa từng chịu thua thiệt như vậy đâu.

An Thiên Tứ nhìn Khương Chi mà do dự trong chốc lát, nhưng nghĩ đến mức độ nghiêm trọng của sự việc thì anh ấy cầm chìa khóa xe quay người rời đi.

Hai chân Lưu Tiểu Cường có hơi nhũn ra, da mặt ông ta cũng giật giật, trên khuôn mặt của ông ta lộ ra một nụ cười còn khó nhìn hơn cả khóc.

Đầu óc ông ta có chút trống rỗng, ông ta không dám tưởng tượng nếu làm lớn chuyện này thì sẽ có cục diện như thế nào.

“Vị đồng chí này, nếu đồng chí không phải là nghi phạm, vậy tại sao cậu lại đến đồn cảnh sát của chúng tôi?” Tào Kiến nhìn vẻ mặt âm trầm của Lê Đăng Vân, ông ta mỉm cười đánh vỡ bầu không khí giằng co.

Lê Đăng Vân cười lạnh một tiếng: “Ha hả, không cần đổi cách để hỏi thăm đâu, cha tôi là Lê Cần.”

Nghe vậy, trong lòng Tào Kiến nhất thời “Lộp bộp” một tiếng.

Lê Cần?

Người có danh tiếng cùng tên cùng họ trong số những người ông ta biết, cũng chính là người ở huyện Thấm kia.

Lê Cần, phó thư ký huyện ủy huyện Thấm, là người cần chính yêu dân, có danh tiếng tốt, quan trọng nhất là nghe nói ông ấy có quan hệ ở Bắc Kinh! Con trai của nhân vật như vậy lại suýt chút nữa bị cảnh sát trong đồn cảnh sát bọn họ g.i.ế.c lầm, chuyện này đúng thật sự đã gây ra một rắc rối lớn!

Sắc mặt Tào Kiến vô cùng cứng ngắc.

Ông ta thật sự không hiểu một nơi xa xôi héo lánh như trấn Đại Danh, từ khi nào trở nên nổi tiếng như thế, con trai của Lê Cần đến cũng liền thôi, nhưng sao vị thiếu gia của nhà họ Thi ở thủ đô cũng đột nhiên viếng thăm? Đây rõ ràng là chuyện không hề liên quan gì mà?

Nội bộ của trấn Đại Danh bọn họ phức tạp, mà điều bọn họ sợ nhất là sự chú ý và can thiệp của người ngoài.

Tên Lưu Tiểu Cường c.h.ế.t tiệt này!

Hắn ta trêu chọc những người đầu trâu mặt ngựa gì thế này?

Mặc dù trong lòng không ngừng mắng chửi, nhưng ngoài miệng ông ta cũng không dám nói ra nửa câu, mà chỉ mỉm cười.

Đúng lúc này, Tạ Lâm dẫn theo bác sĩ quay trở lại.

Vẫn là bác sĩ họ Trương kia.

Ông ấy vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Thi Liên Chu phát ra khí thế kinh người, sắc mặt hơi thay đổi, ông ấy muốn nói gì đó, giống như có đủ loại băn khoăn, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Thi Liên Chu cũng vậy, anh vốn không phải người nói nhiều.

Sau khi bác sĩ Trương nhìn thấy Khương Chi thì ông ấy kinh ngạc nói: “Sao cô lại bị thương nữa?”

Khương Chi không lên tiếng.

Bác sĩ Trương vừa mới định động thủ, ông ấy liền nghe thấy Thi Liên Chu trầm giọng nói: “Vào trong băng bó đi.”

Tào Kiến nghe vậy, vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, vào trong đi, vào trong đi.”

Ông ta có thể leo đến bước này, đương nhiên là người có mắt nhìn, ông ta nhìn ra sự quan tâm khác thường của Thi Liên Chu đối với người phụ nữ này, cũng mơ hồ hiểu được mục đích anh đột nhiên đến thăm.

Còn có con trai của Lê Cần nữa, rõ ràng cũng là vì bảo vệ người phụ nữ này cho nên mới đến đây.

Trong lòng Tào Kiến lập tức cảm thấy ảo não, vậy mà bây giờ ông ta mới nhìn ra được người phụ nữ này mới là vấn đề mấu chốt!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-130.html.]

DTV

Lê Đăng Vân đi đến bên cạnh Khương Chi, ánh mắt cảnh giác nhìn mọi người, bây giờ trong lòng anh ấy vẫn còn nghĩ thấy mà sợ, liền nói: “Không được! Cứ băng bó ở đây đi, Khương Chi không thể rời khỏi tầm mắt của tôi được!”

Anh ấy từng nghe Lê Sơ nhắc đến nhà họ Thi, nhưng anh ấy cũng không quen biết vị Thi ngũ gia không hề kiêng kỵ chuyện gì này.

Thi Liên Chu cũng không thèm nhìn anh ấy, mà chỉ là liếc về hướng Khương Chi.

Khương Chi thoáng cau mày, cô cũng không do dự thêm nữa mà đứng dậy đi vào trong.

Cho dù nói thế nào đi nữa, lần này Thi Liên Chu cũng đã giúp cô, hơn nữa, cô cũng có lời muốn hỏi.

Bác sĩ Trương dừng một chút, sau đó ông ấy xách hộp thuốc đi theo cô.

Thi Liên Chu xắn tay áo lên, lộ ra cổ tay rắn chắc khỏe khoắn, anh rất tự nhiên mà đi theo.

Tạ Lâm vừa muốn động, Thi Liên Chu liền liếc anh ấy một cái, nói với giọng không mặn không nhạt: “Chờ ở đây.”

Vẻ mặt của Tạ Lâm có chút ấm ức, nhưng khi quay đầu lại, anh ấy đã kiềm chế bản thân, thể hiện rõ ràng “sự cao quý và lạnh lùng” của mình.

Lê Đăng Vân có vẻ mặt đầy lo lắng nhìn vào bên trong, nhưng anh ấy biết Khương Chi không phải là kiểu người để cho người khác bắt nạt mình, vì vậy anh ấy cũng kiềm nén cảm xúc rồi ngồi xuống ghế một lần nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi, chờ đợi.

Trong lòng Tào Kiến sốt ruột, ông ta căn bản không biết ngọn nguồn mọi chuyện.

Ngẫm nghĩ một lát, ông ta liền khách sáo cười một tiếng với Tạ Lâm, sau đó bỗng nhiên vẫy tay với Lưu Tiểu Cường.

Lưu Tiểu Cường cảm thấy giống như được ân xá, ông ta đang muốn nói chuyện với cấp trên để thương luyện biện pháp đối phó với chuyện này.

Hai người bước ra khỏi cổng đồn công an, đi đến một ngóc ngách nào đó để bàn bạc, bỏ lại một nhóm cảnh sát với vẻ mặt rối rắm ở phía sau.

Trong lòng bọn họ lo lắng, biết rõ chuyện ngày hôm nay không thể nào phát triển theo hướng tốt được nữa, chưa nói tới việc tương lai tiền đồ không biết trước, mà còn có thể trở thành đồng phạm của kẻ g.i.ế.c người nữa, từ nhân viên công chức trở thành đồng phạm của kẻ g.i.ế.c người, sự chênh lệch này thực sự khiến bọn họ cảm thấy bất an trong lòng.

Dương Nghị ngồi ở trong góc, anh ấy dùng hai tay ôm đầu, cũng không biết đang suy nghĩ gì, cả người toát ra một bầu không khí u ám.

Tạ Lâm nhìn đám người, anh ấy nhếch môi lạnh lùng.

Nếu như Ngũ gia của anh ấy muốn can thiệp vào chuyện ở đây, còn có thể cho người nào chạy thoát được sao?

Còn về Tào Kiến, ha hả, chẳng qua chỉ là một tên hề nhảy nhót mà thôi.

. . .

Trong phòng.

Thực chất đây là phòng thẩm vấn có tác dụng cách âm rất tốt.

Ngại vì bác sĩ Trương ở đây nên Khương Chi không mở miệng.

Bác sĩ Trương cũng không ngu ngốc, ông ấy nhận ra chút đầu mối.

Ánh mắt của ông ấy đảo qua Khương Chi và Thi Liên Chu, đột nhiên cười một tiếng: “Bảo sao tiểu Nhân khóc lóc cáo trạng với tôi.”

Thi Liên Chu nhàn nhạt nhìn ông ấy, anh không đáp lại chủ đề này, mà trầm giọng nói: “Khi nào ông trở về Bắc Kinh vậy?”

Bác sĩ Trương lắc đầu: “Tôi già rồi.”

Dứt lời, cả hai không nói chuyện với nhau nữa.

Bác sĩ Trương lấy kéo cắt ống tay áo của Khương Chi ra, nhìn những vết thương rải rác đáng sợ trên cánh tay cô, ông ấy tức giận nói: “Cháu nhìn những vết sây sát này đi, một cô gái như cháu sao lại có quan hệ với những người nguy hiểm đó được chứ?”

Sắc mặt Khương Chi có chút ảm đạm, khóe môi nhếch lên, ánh mắt cô giống như đang tự giễu.

Bác sĩ Trương cũng không thèm để ý, ông ấy cẩn thận kiểm tra lại, thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may mà không ảnh hưởng đến xương cốt hay dây thần kinh nào cả, chỉ là vết thương hơi sâu một chút, nhìn có hơi đáng sợ nhưng chỉ cần xoa thuốc thêm mấy ngày nữa thì không sao rồi”.

Ông ấy lưu loát xử lý vết thương, bôi thuốc, băng bó lại, ông ấy còn tiện thể thay thuốc cho vết thương bị nứt ra ở trên vai Khương Chi.

Loading...