Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 128
Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:35:08
Lượt xem: 43
Anh ấy mơ hồ nhớ tới cha anh ấy đã từng nhắc tới, bí thư đảng ủy trấn Đại Danh, Lưu Đông Nguyên, mới vừa giao thiệp với thương nhân nước ngoài, thúc đẩy kinh tế trong trấn, với thành tích ấn tượng này thì ông ta có thể được thăng chức lên huyện.
Cứ như vậy, Mẫn Đào, phó bí thư đảng ủy trấn có thể tiếp nhận chức vụ của ông ta.
Hai người đó, có biết tới chuyện này không?
Lưu Tiểu Cường sợ tới mức cả người giật mình một cái, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, ông ta gầm lên: “Cô không được ngậm m.á.u phun người!”
Ông ta làm sao cũng không ngờ được, người phụ nữ “Chịu tội thay” trước mặt này lại có thể từ trong mưu tính của vụ đại án này lôi kéo ra bí mật lớn nhất, đen tối nhất của đồn công an trấn Đại Danh của họ!
Một khi bí mật này bị lộ ra trước công chúng, chắc chắn sẽ mang đến cơn địa chấn gây chấn động đến toàn bộ Hoa Quốc!
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Lưu Tiểu Cường nhìn về phía Khương Chi ẩn chứa sự kinh hãi.
Đây là quái vật gì vậy? Nói nhỏ, chỉ là trận cãi vã giữa hai bà cháu trong nhà, nói lớn, cùng lắm chỉ là một vụ tống tiền, làm thế nào mà cô có thể phát hiện ra?
Không được!
Chuyện này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài!
Tuyệt đối không thể!
Nghĩ như vậy, trong mắt Lưu Tiểu Cường xẹt lên một tia sát khí mơ hồ.
Khương Chi vẫn luôn chú ý đến Lưu Tiểu Cường, sau khi thấy trong mắt ông ta hiện lên sát ý, đồng tử co rụt lại, hét: “Chạy!”
Lê Đăng Vân và An Thiên Tứ không hiểu nguyên do, động tác lại không hề chậm, nghe theo lời nói liền chạy ra ngoài cửa.
Ánh mắt Lưu Tiểu Cường chợt lóe, lạnh lùng nói: “Bắt giữ bọn họ!”
Ông ta vừa nói xong, thì một đám công an tay cầm côn xông lên.
DTV
Sắc mặt Khương Chi nghiêm trọng, tay nắm thành quyền, xương ngón tay kêu răng rắc.
Cô bước chân lên, ngăn lại công an xông vào đầu tiên, một tay bắt lấy tay trái đang cầm côn của anh ta, nắm lấy cánh tay anh ta dùng sức bẻ, lúc sau, chỉ nghe răng rắc một tiếng, công an kia đã trật khớp vai, hét ra một tiếng thảm thiết: “A— —”
Một kích qua đi, cô không kịp phản ứng, lắc mình một cái, tránh thoát cây côn đang đánh tới.
Cô lăn vòng tại chỗ, lấy thế sét đánh không kịp nâng cái ghế dựa ở trước bàn làm việc lên, nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, ghế dựa vẽ một đường cong ở trên không trung, mạnh mẽ văng về phía mấy công an đang đánh tới phía cô.
Vẻ mặt của mọi người đều khiếp sợ, thật sự không nghĩ tới một cô gái nhìn nhu nhược như vậy lại biết võ!
Lưu Tiểu Cường tránh ở phía sau đám người, trong mắt lập lòe sự độc ác, không tiếng động sờ lên bao đựng s.ú.n.g ở bên hông.
Bên kia, Lê Đăng Vân vừa mới sờ tới then cửa, một cây côn lại nện xuống.
Cậu ta hít một hơi khí lạnh, vội vàng buông tay, lảo đảo né tránh, khó khăn né qua bên cạnh tránh thoát một kích đủ làm người ta gãy xương kia.
“Làm sao bây giờ?!” An Thiên Tứ cũng hết sức chật vật, đã ăn một côn vào sau lưng, làm cho anh ấy đau đến mặt trắng bệch.
Trên đầu Lê Đăng Vân toàn là mồ hôi lạnh, nhe răng trợn mắt nói: “Làm sao tôi biết, muốn c.h.ế.t thật mà”.
Hai người đều là cậu ấm nhà giàu, chưa từng gặp qua tình huống này, nhất thời có chút chật vật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-128.html.]
Còn về phần Dương Nghị, anh ấy vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, bàn tay nắm chặt lại thành quyền, nghiến răng nghiến lợi, trong tình thế hỗn loạn như này, mà anh ấy lại giống như cây cọc gỗ, bị người ta xô đẩy qua một bên.
Khương Chi vừa mới né tránh được công kích của người khác, nghiêng mắt nhìn bả vai đang rỉ máu, không khỏi nhíu mày.
Lúc này, khóe mắt cô lại liếc về Lưu Tiểu Cường ở sau đám người, lúc nhìn thấy trong tay ông ta đang lập lòe ánh bạc của súng, sắc mặt lập tức biến đổi, thất thanh hét lên: “Tránh ra!”
Họng s.ú.n.g của ông ta, nhắm đúng Lê Đăng Vân.
Nghe được giọng nói của cô, Lê Đăng Vân và An Thiên Tứ cũng thấy được cảnh này, bàn tay của hai người run rẩy, sợ đến hồn phi phách lạc, đầu óc trống rỗng, đứng cứng đơ tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Ánh mắt Khương Chi lóe lên, cắn chặt hàm răng, trong khoảnh khắc sống còn, cũng bất chấp tất cả, chân dài sải bước, chạy nhanh tới.
Cùng lúc đó, một tiếng nổ chói tai vang lên.
“— — bằng!”
Cuối cùng thì Khương Chi cũng đuổi kịp thời gian đẩy Lê Đăng Vân và An Thiên Tứ ngã qua một bên, nhưng cánh tay lại bị đạn sượt qua, đau đến c.h.ế.t lặng.
“Tính làm gì, lại còn muốn g.i.ế.c người diệt khẩu sao?” Giọng nói lạnh lùng gần như nghiến răng nghiến lợi, từ từ phát ra từ kẽ răng Khương Chi.
Nếu như không phải băng đạn của khẩu s.ú.n.g vẫn đang ở vòng bảo hộ trước cò súng, muốn nhét vào s.ú.n.g thì cần một thời gian nhất định, thì có lẽ lúc này mạng nhỏ của Lê Đăng Vân đã không còn.
Ánh mắt Lê Đăng Vân dại ra, cả người như vừa mới được vớt ra từ trong nước.
An Thiên Tứ cũng không tốt hơn được bao nhiêu, cả người run rẩy, lông tơ dựng đứng.
Đừng nói là bọn họ, cả đám công an đều hai mặt nhìn nhau, sắc mặt trắng bệch.
Tuy rằng ngày thường bọn họ hành sự kiêu ngạo, nhưng cũng chỉ như thế, nổ s.ú.n.g với một người bình thường, cũng chưa từng làm qua, đây thật sự là muốn g.i.ế.c người!
Công an ghi chép ném cây côn trong tay đi, run giọng nói: “Đội…đội trưởng, ông, ông muốn g.i.ế.c người?”
Đám công an đều sợ tới mức run bần bật, sợ bị ảnh hưởng tới, trong lúc nhất thời đều hoảng loạn vứt bỏ cây côn trong tay đi.
Lúc này bọn họ cũng tỉnh ra, nghĩ đến trong đó có một người là con trai của phó thư ký của huyện ủy huyện Thấm, sắc mặt đám người cực kì khó coi, bọn họ rất rõ ràng, bọn họ chỉ là một đám lính hầu, nếu như có chuyện gì, thì cũng sẽ bị đẩy lên trước gánh tội thay.
Sắc mặt Lưu Tiểu Cường âm u dọa người.
Ông ta tưởng rằng trong lúc hỗn loạn Lê Đăng Vân xuất thân nhân sĩ này, đến lúc đó sẽ nói cậu ta vận khí không tốt, xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở đồn công an, việc này có người bên trên che chở, cho dù có là Lê Cần cũng không dám gây ra chuyện gì.
Nếu thật sự không nói chuyện được, thì chỉ cần đẩy người chịu tội thay ra là xong việc.
Còn hai người kia, thì cứ giam giữ trước, cứ như vậy, chuyện sẽ không thể bại lộ.
Nhưng xảy ra chuyện này, sát ý trong mắt Lưu Tiểu Cường dần dần đậm hơn, còn có dấu hiệu điên cuồng.
Ánh mắt Khương Chi cũng lập tức biến hóa.
Cô cũng không nghĩ tới thập niên 80 lại hỗn loạn như vậy, người có chức vị đâu chỉ là người nắm quyền, mà là hoàng đế thì đúng hơn!
Cô cắn chặt răng, ngón tay cũng sờ lên ghế dựa bị gãy một chân ở trên mặt đất.
Không khí căng thẳng chạm vào là nổ!