Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 127

Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:35:06
Lượt xem: 52

An Thiên Tứ không quen nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của đối phương, lạnh lùng nói: “Ông là công an à? Hay là cướp?”

Khương Chi liếc mắt nhìn tên công an đó một cái, nheo mắt lại.

Nếu như cô đoán không sai, người này hẳn là anh cả của Lưu Tố Phân, nếu xét về tải trọng mà nói thì hai anh em nhà này rất giống nhau.

Lưu Tiểu Cường hung hăng trợn mắt liếc nhìn An Thiên Tứ: “Tôi là cảnh sát trưởng của đồn cảnh sát!”

Dứt lời, ông ta quay đầu nhìn về phía Dương Nghị, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xử lý vụ án thì cứ xử lý, mang một đám gai tới đây làm gì?”

Dương Nghị siết c.h.ặ.t t.a.y đang buông thõng bên người, vừa định nói chuyện thì đã nghe tiếng tên công an ghi biên bản nhỏ giọng nói: “Đội trưởng, vị đó, chính là người bị hại trong vụ án ngày hôm qua, Khương Chi Tử.”

Nghe vậy, sắc mặt Lưu Tiểu Cường hơi thay đổi, trong mắt lúc sáng lúc tối, rất nhanh đã nghiến răng quát lên: “Người bị hại gì? Rõ ràng là nghi phạm! Mau, trói cô ta lại! Vụ án này xem như đã sáng tỏ!”

DTV

Dứt lời, mấy viên công an ngẩn người, do dự một lát, vẫn móc còng tay ra định bước lên.

Sắc mặt Dương Nghị trắng bệch, suýt nữa là không cầm nổi túi văn kiện trong tay.

Tuy rằng anh ấy biết người trong đồn không mấy sạch sẽ, lại không ngờ gan bọn họ lại to như vậy, ngay cả chứng cứ cũng không màng, ban ngày ban mặt mà dám bắt người, chẳng lẽ công an toàn dựa vào miệng để phá án sao?

An Thiên Tứ và Lê Đăng Vân cũng tức giận đến sắc mặt xanh mét, nhìn mấy tên công an đang rục rịch, hai người lập tức chắn trước mặt Khương Chi.

Lê Đăng Vân nghiêm nghị hét lên: “Các người đúng là coi trời bằng vung! Ngày hôm nay tôi ở đây, nếu có chuyện gì sơ xuất xảy ra với chúng tôi, toàn bộ đồn cảnh sát của các người sẽ không yên! Tôi lại muốn xem xem các người làm thế nào để bắt người đây!”

An Thiên Tứ không nói được lời thô tục, khuôn mặt tuấn tú nghẹn đến mức đỏ bừng, chỉ phun ra một câu: “Thật là to gan!”

Mấy tên công an ngưng động tác, ánh mắt Lưu Tiểu Cường cũng hơi lóe sáng, lộ ra vẻ kinh ngạc và bất an.

Ông ta cũng không phải là đồ ngốc, biết có người không thể đắc tội, nên thử nói: “Hai vị, đồn chúng tôi làm việc theo đúng quy định, người phụ nữ này trộm cướp gây thương tích cho người khác, nói dối hết lần này tới lần khác, liên quan tới số tiền khổng lồ, chỉ sợ các người không quản được chuyện này.”

Lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên.

“Hay cho vở tuồng cắn ngược vừa rồi, đúng là không làm tôi thất vọng.”

“Ông chính là anh cả của Lưu Tố Phân đúng không? Làm việc thật nhanh nhẹn. Nhìn dáng vẻ không chờ nổi của ông, nói vậy hai vạn năm nghìn khối của tôi bị các người xử đưa cho đám người Lưu Tố Phân, nhận được rất nhiều lợi ích đúng không?”

“Có đủ tiền chia không? Biếu kính cho cấp trên bao nhiêu vậy?”

Khi Khương Chi nói đến câu này, giọng nói rất nhẹ nhàng, âm cuối lại rất lạnh lẽo.

Đồng tử của Lưu Tiểu Cường co rút, xoa vuốt mười đầu ngón tay, ánh mắt nhìn Khương Chi đầy vẻ xét nét và tàn nhẫn.

Ông ta làm công an đã lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp một người phụ nữ xinh đẹp đến thế, nếu như bình thường, chắc chắn ông ta sẽ bắt lại “Tra khảo” đàng hoàng, nhưng lúc này thì trong lòng ông ta lại cảm thấy bồn chồn.

Ông ta ngoài mạnh trong yếu nói: “Đúng là nói hươu nói vượn! Tùy tiện nói xấu công an, cô không sợ ngồi tù sao?”

Giọng điệu Khương Chi hơi kinh ngạc, ánh mắt lại đầy vẻ giễu cợt: “Ngồi tù? Không phải các người đang chuẩn bị bắt tôi sao?”

Lưu Tiểu Cường hít sâu một hơi, giọng nói tàn nhẫn: “Giam tất cả bọn chúng lại cho tôi!”

Sắc mặt Dương Nghị phức tạp, ánh mắt xoay chuyển, muốn ngăn cản, nhưng cũng biết Lưu Tiểu Cường đã đóng quân ở trấn Đại Danh nhiều năm, bối cảnh bên trong vững chắc, nếu như đắc tội ông ta thì chỉ e sau này sẽ gặp phải chuyện không hay.

Lê Đăng Vân lại không có nhiều e dè như vậy, anh ấy tức đến bật cười, giọng điệu nguy hiểm: “Cha tôi là Lê Cần phó thư ký huyện Thấm, trước khi tới trấn Đại Danh thì tôi đã nhắn lại với ông ấy, nếu hôm nay tôi không thể quay về, ông ấy sẽ tự mình đến đây, còn muốn giam giữ tôi sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-127.html.]

Sắc mặt Lưu Tiểu Cường chợt biến đổi, lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhàn nhạt nói: “Cản trở công vụ, ai tới cũng vô ích!”

Nghe vậy, Lê Đăng Vân và An Thiên Tứ liếc nhau, trong mắt hai người đều nặng nề.

Như vậy xem ra, chỉ e đồn công an trấn Đại Danh không phải là bè phái nhỏ.

Khương Chi nhìn hai người, thật ra lại không lo lắng.

Cho dù đám người Lưu Tiểu Cường có hậu thuẫn vững chắc thì cũng không thể vô cớ giam cầm con trai của một quan huyện lớn, bọn họ cũng không dám coi thường người khác như vậy, hơn nữa An Thiên Tứ cũng không phải là kẻ vô danh.

Lê Đăng Vân và An Thiên Tứ nhúng tay vào chuyện này, tất nhiên sẽ thu hút người bên trên, vậy mọi chuyện càng tốt đẹp hơn.

Rút cây củ cải mang bùn ra.

Vở kịch ở trấn Đại Danh chắc chắn đủ đặc sắc.

Quả nhiên, mắt thấy thái độ cứng rắn của Lê Đăng Vân và An Thiên Tứ che chắn trước mặt Khương Chi thì Lưu Tiểu Cường nhíu chặt mày, thái độ từ tốn hơn nhiều, móc một hộp Hồng Tháp Sơn từ trong túi, cười nịnh nọt nói: “Hai vị, chuyện này không liên quan gì tới các người, có thể nể mặt được không?”

Lê Đăng Vân cười nhạo một tiếng: “Muốn bắt người? Bắt hai chúng tôi trước đi.”

Da mặt của Lưu Tiểu Cường giật giật, động tác đưa điếu thuốc cứng đờ.

Trong lòng ông ta tức giận chửi rủa, hai tên ngu ngốc này, chẳng lẽ không hiểu chuyện này là phía trên chỉ đạo xuống dưới sao?

Bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng.

Trong mắt Khương Chi hơi lóe, tựa như nghi ngờ nói: “Cảnh sát Dương, không phải anh nói đã truyền tin tức vụ án người mất tích trong xưởng chế biến thịt tới đây rồi sao? Sao lại giống như không có tin tức gì thế, chẳng lẽ đại án người mất tích lại trở thành vụ án lừa gạt rồi sao?”

Nghe vậy, giữa mày Lưu Tiểu Cường nhíu lại thành chữ xuyên 川, mỡ toàn thân run rẩy, hét lên: “Cái miệng nào nói vụ án mất tích, căn bản là chúng tôi không biết gì hết, cô đừng ăn nói lung tung nữa, hiện giờ là vụ án cô trộm cướp gây thương tích cho người khác!”

Nghe ông ta nói xong, đồng tử của Dương Nghị co rút lại, cả người căng lên như dây cung.

Đột nhiên anh ấy hiểu ra, đồn công an nơi anh ấy nhậm chức này, nước không chỉ sâu mà còn vô cùng vẩn đục!

Lưu Tiểu Cường cố ý giấu nhẹm vụ án người mất tích không điều tra, cố tình nói xa nói gần với anh ấy thì đã đủ để giải thích vấn đề.

Khương Chi đột nhiên cười khẽ, cũng không nói vòng vo đề tài này, mà kiên quyết nói: “Đám người Lưu Tố Phân được thả đi rồi sao?”

Lưu Tiểu Cường tức giận đến mức lông dựng lên, mở miệng nói: “Cô bớt hắt nước bẩn đi! Em gái tôi……”

Giọng nói đột nhiên im bặt, ông ta tự biết lỡ lời, vội vàng hung dữ nói: “Bên trên đã phán quyết vụ án này rồi, khoản tiền đó vốn thuộc về Lưu Tố Phân, chính cô tự ý đột nhập vào nhà người dân, cướp tiền gây thương tích cho người khác, còn ác ý vu khống cho người ta, lẽ ra nên bắt bỏ tù!”

Khương Chi không tiếp tục để ý tới ông ta, mà quay đầu nhìn về phía Lê Đăng Vân, trịnh trọng nói: “Quay về huyện Thấm đi, báo cho ba cậu, quan chức trấn Đại Danh cấu kết với xã hội đen, hình thành một đường dây lừa bán người, cần phải nghiêm khắc điều tra!”

Giọng nữ trong trẻo lạnh nhạt vang lên mạnh mẽ, lọt vào tai mọi người, tạo ra một cơn sóng chấn động người.

Sắc mặt Lê Đăng Vân khó coi, lời nói của Khương Chi khiến trong lòng anh ấy dâng lên một nỗi sợ.

Tuy biết đồn công an ở trấn Đại Danh có vấn đề, lại không nghĩ tới mặt này.

Nếu quan chức chỗ này cấu kết với xã hội đen, lừa bán người kiếm lợi, còn hình thành một đường dây, đường dây đó lại không ai biết, vậy thật sự là đáng sợ, cứ như vậy, chẳng phải điều này có nghĩa là trấn Đại Danh đã trở thành động quỷ rồi sao?!

Vậy người chịu trách nhiệm cao nhất ở thị trấn, có tham gia trong đó không?

Loading...