Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 120

Cập nhật lúc: 2024-11-16 16:30:39
Lượt xem: 44

Khương Chi rủ mắt xuống, lúc nói chuyện, giọng nói của cô cũng hơi run rẩy, kèm tiếng nghẹn ngào, đôi mắt xinh đẹp như tích đầy nước.

Cô lựa chọn vạch trần sự thật mình đã bán Tiểu Diệu đổi lương thực cũng vì nhắm đến điều lệ thẳng thắn sẽ được khoan hồng nhưng nếu để chính miệng Lưu Tố Phân và bà Song nói ra chuyện này thì tính chất của sự việc đã khác đi.

Trước án cướp của g.i.ế.c người thì tội cô bán con đổi lương thực sẽ được ép xuống thấp nhất.

Vào năm thiên tai hạn hán, hành vi bán con đổi lương thực diễn ra không hề ít, công an không phải chưa từng thấy.

Nghe Khương Chi kể rõ, đồng chí công an lấy lời khai cũng run tay, tức giận, anh ta không nhịn được thầm mắng một tiếng: “Cướp của thì cướp của, còn muốn hãm hại tính mạng người ta, những người nhà này lòng dạ quá đen tối!”

Trái lại Dương Nghị chỉ im lặng, anh ấy cúi xuống nhìn sổ ghi chép: “Cô chắc chắn họ có dính dấp đến phần tử tội phạm chợ đen sao?”

Con ngươi của Khương Chi lóe lên, cô gật đầu nói: “Chắc chắn, nhưng vẫn cần các đồng chí công an cẩn thận điều tra, có lẽ có thể mượn cơ hội này mà bắt được một đường dây buôn người, có thể hốt gọn một mẻ.”

Đây chính là một nguyên nhân khác mà cô phải tốn phí công sức thế này.

Nếu có thể dựa vào hai con mồi là bà Song và Lưu Tố Phân để câu ra con cá lớn thì xem như việc cô đang làm rất có lời.

Tất nhiên nếu cô chỉ suy nghĩ nhiều thì mẹ chồng nàng dâu là bà Song và Lưu Tố Phân cũng không hề vô tội, để bọn họ ngồi tù cũng có thể khiến họ bình tâm phần nào.

Dương Nghị và đồng chí công an ghi chép lời khai nghe Khương Chi nói thì nhìn nhau, trong mắt họ đều nghiêm túc.

Giao dịch ở chợ đen là sâu mọt khiến người ta căm hận, nó ăn mòn chợ thông thường, đã nghiêm cấm nhiều lần nhưng vẫn chưa dẹp bỏ được hoàn toàn.

Có lẽ lần này đúng là một cơ hội.

Lúc này, đồng chí công an tiến hành thẩm vấn ở bên trong cũng đi ra, anh ta đau đầu nhìn ghi chép trong tay mình, nhìn về phía Dương Nghị, hỏi: “Các người ngoài này thế nào rồi?”

Dương Nghị gật đầu: “Có phát hiện lớn. Người hiềm nghi trong kia không phối hợp à?”

Đồng chí công an từ bên trong đi ra cười khổ một tiếng: “Anh đi vào xem rồi biết.”

Dương Nghị nhíu chặt mày, đứng dậy đi theo anh ta vào trong.

Trong thoáng chốc, bên ngoài này chỉ còn lại một mình Khương Chi và đồng chí công an ghi chép lời khai.

Đồng chí công an này có gương mặt hiền lành, anh ta rót một cốc nước cho Khương Chi: “Nào, uống một cốc nước cho bình tĩnh lại.

“Cảm ơn.” Khương Chi gật đầu nói, dừng một lát cô nói tiếp: “Tôi có thể làm phiền ngài cho người đến nhà xuất bản Nhân Dân Văn Học tìm biên tập Phó Đông Thăng đến đây giúp tôi không? Tôi có một số việc muốn nói với ông ấy.”

Đồng chí công an liếc nhìn ba lô tiền, khẽ gật đầu.

DTV

Số tiền liên quan đến vụ án này quá lớn, cho dù cô không nói thì họ vẫn gọi Phó Đông Thăng đến hỏi.

Nghĩ như vậy, đồng chí công an mới gọi người đi.

Khương Chi bưng cốc nước nóng lên, cái miệng nhỏ thổi nguội nước, trong lòng thì đang tìm cách.

Những gì cần nói cô đã nói rồi, bây giờ bọn người bà Song không những phạm tội mà còn dính líu đến chợ đen, cho dù họ có thoái thác thì công an cũng không tin, hành động tham lam của họ đã được định trước kết quả.

Một khi công an điều tra ra chứng cứ bọn họ có cấu kết với chợ đen thì tất cả đều phải ăn cơm tù mà không còn đường cứu vãn.

Tống được đám người bà Song và Lưu Tố Phân vào tù, Khương Chi không hề hối hận, còn về Vương Ngọc Mẫn kia, chỉ có thể gieo gió gặt bão mà thôi.

Lúc Phó Đông Thăng đến nơi, Dương Nghị cũng vừa bước ra, sắc mặt anh ấy ngưng trọng, trong tay cầm một sổ ghi chép mới, hiển nhiên là vừa cạy miệng mấy người bên trong để lấy được những lời phản bác, không nhận tội của bọn họ.

Khương Chi không hề hoảng loạn.

Phó Đông Thăng vẫn nho nhã như trước nhưng nhìn dáng vẻ ông ấy thở hồng hộc thế này là biết ông ấy phải chạy thẳng một đường đến đây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-120.html.]

Vừa nhìn thấy trên người Khương Chi đều nhuốm máu, Phó Đông Thăng phải hít vào một hơi khí lạnh: “Tiểu Khương, cô không sao chứ? Tôi nghe đồng chí công an nói cô gặp phải cướp bóc g.i.ế.c người.”

Khương Chi gật đầu, kể đơn giản từ đầu đến cuối cho Phó Đông Thăng nghe.

Vẻ mặt Phó Đông Thăng thổn thức, lúc ông ấy nhìn Khương Chi, càm xúc trên mặt ông ấy vô cùng phức tạp nhưng cực kỳ kính nể cô.

Trong thời gian này ông ấy cũng không yên, mỗi ngày nhà xuất bản huyện Thấm đều sai người đến nói ngon nói ngọt, bảo ông ấy mau chóng tìm “Đại Thần” rồi ký hợp đồng lại một lần nữa, nhà xuất bản huyện Thấm đã chịu nhả ra, bây giờ không cần đề cập đến nhuận bút một ngàn chữ hai mươi đồng mà ở phương diện lợi ích họ cũng chấp nhận nhường ra.

Cho dù “Đại Thần” đòi hỏi phân chia lợi nhuận theo tỷ lệ một chín cũng không cần hỏi, ông ấy có thể tự mình xử lý.

Phó Đông Thăng có lòng tin với tài năng của Khương Chi nhưng cô có chấp nhận điều kiện của nhà xuất bản hay không thì ông ấy không chắc.

Hôm nay công an tìm đến chỗ ông ấy, Phó Đông Thăng còn đang buồn bực nhưng vừa nghe thấy Khương Chi dính vào vụ án mà số tiền liên quan cực kỳ lớn, cả người ông ấy cũng ngẩn ra. Đó là hai vạn năm ngàn đồng, trong thời gian ngắn như vậy mà Khương Chi có thể xoay xở được khoản tiền lớn để thành lập nhà xuất bản sao?

Hiển nhiên Phó Đông Thăng còn chưa hiểu hết bản lĩnh của “bà chủ” nhà xuất bản sắp nhậm chức này.

Bên này, Dương Nghị đã ngồi xuống, giọng điệu anh ấy nghiêm túc: “Đồng chí Khương, có một số việc chúng tôi cần cô xác minh.”

Khương Chi gật đầu, con ngươi đen kịt lộ vẻ thản nhiên: “Mời anh nói!”

“Là thế này, lời khai của những người hiềm nghi hoàn toàn trái ngược với cô. Họ nói đây là vở kịch do cô tự biên tự diễn, số tiền này vốn dĩ chính là của họ, là cô thấy tiền nổi m.á.u tham, thậm chí còn lạnh lùng g.i.ế.c người.”

Khóe miệng Khương Chi co rút.

Cô đã dự đoán rát nhiều lời phản bác từ đám người kia nhưng duy nhất điều kỳ quái thế này thì chưa nghĩ đến.

“Số tiền này là của họ sao? Bọn họ thật sự đã nói như vậy à?” Khương Chi cong môi cười, giọng điệu tỏ ra hứng thú.

Dương Nghị nhíu chặt mày nhìn Khương Chi, anh ấy lại cúi đầu nhìn những gì đã ghi chép, sau đó gật đầu nói: “Chính xác là họ đã nói như vậy.”

“Cô có gì muốn nói không?” Đáy mát Dương Nghị lộ cảm xúc phức tạp.

Anh ấy và Khương Chi từng là bạn học, anh ấy biết rõ hoàn cảnh gia đình đối phương.

Theo anh ấy biết gia đình cô không tính là giàu có, cô còn sinh con khi chưa kết hôn, sau này thì bị đuổi ra khỏi nhà, khó khăn đến mức có miếng cơm ăn cũng là điều không dễ, nếu không cô đã không đưa đứa nhỏ cho nhà khác nuôi dưỡng.

Thử hỏi, trong tình trạng như vậy, làm sao trong thời gian ngắn lại có thể kiếm được một số tiền khổng lồ như vậy?

Hai vạn năm ngàn đồng.

Cho dù ở một gia đình giàu có thì đây cũng không phải con số nhỏ.

Cho nên số tiền này thật sự của Khương Chit sao?

Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Dương Nghị, đột nhiên Khương Chi bật cười.

“Tôi cầm số tiền này từ tay Lê Đăng Vân, con trai phó bí thư huyện ủy huyện Thấm Lê Cần, tôi cầm từ huyện Thấm trở về đây, trên đường đi đều vác ba lô này, rất nhiều người thấy.”

“Còn nói về lai lịch của số tiền kia, các người có thể đến hỏi Lê Đăng Vân.”

“Ngược lại là một nhà Vương Ngọc Mẫn, nếu số tiền này của nhà họ, tôi muốn cướp thì phải g.i.ế.c người diệt khẩu, rồi đào tẩu mới đúng. Thấy tiền nổi m.á.u tham sao? Xùy! Nếu thật sự là như vậy, vì sao tôi còn phải tự biên tự diễn, đến mức bị thương phải cầu cứu, lại gọi công an đến cứu viện?”

“Còn về việc bọn họ nói tôi lạnh lùng g.i.ế.c người, từ ngữ này dùng không chính xác, tôi chỉ phòng vệ chính đáng thôi”.

“Nói thật thì mấy lời nói dối như vậy cũng quá vụng về rồi.”

Vẻ mặt Khương Chi vô cùng thờ ơ, đối diện với đám người bà Song muốn giội nước bẩn lên người cô, Khương Chi cảm thấy mình phản bác lại cũng quá tổn phí nước bọt.

Đột nhiên đôi mắt đẹp của cô chợt nheo lại.

Hoặc giả bọn họ có niềm tin tuyệt đối có thể cắn ngược lại cô ngay tại đồn công an trấn Đại Danh này.

Loading...