Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 119
Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:30:37
Lượt xem: 48
Khương Chi mím môi cười một tiếng, sắc mặt cô tái nhợt, ai nhìn thấy cũng chua xót: “Xin lỗi, thời gian trước, đầu của tôi bị người ta đánh nên trí nhớ của tôi rất mơ hồ, anh là ai?”
Đã không còn nhớ rõ anh ấy sao?
Dương Nghị cũng sững sờ, không biết cảm xúc trong lòng mình là gì.
Lúc này, đồng chí công an bên cạnh mới thắc mắc: “Người quen à? Vậy ở đây giao cho anh, tôi đi vào trong xem tình hình, nhớ đưa người về đồn.”
Dứt lời, anh ta đã gỡ s.ú.n.g bên hông xuống, bước vào trong nhà.
Trong mắt Dương Nghị nhìn chằm chằm Khương Chi, rất lâu sau đó anh ấy mới nói được một câu: “Cô có ổn không? Có thể di chuyển được không?”
Ánh mắt Khương Chi rất phức tạp, cảm giác anh ấy rất thân thiện thì biết có lẽ giữa người này và nguyên chủ có quan hệ mà không muốn để người khác biết, chỉ là không biết mối quan hệ này có phải đến từ hai phía hay không.
Khương Chi suy đoán có lẽ chỉ là thầm mến đơn phương mà thôi, nếu không đã không xảy ra chuyện với Thi Liên Chu.
“Tôi…” Khương Chi nhíu chặt mày, dáng vẻ đau đớn, không nhịn được.
Bàn tay đặt xuôi bên người Dương Nghị nắm chặt lại: “Cô chờ bác sĩ đi!”
Dường như Khương Chi phải nén đau đớn, vịn tường đứng lên, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp: “Không cần, tôi có thể đi được.”
Lúc này đồng chí công an vào bên trong đã dẫn một đoàn người bà Song, Lưu Tố Phân, Vương Ngọc Mẫn đi ra, trên tay bọn họ đều đeo còng tay, mặt mày xám tro, còn Trương Anh Tử thì dẫn theo ba đứa bé khác nhưng không bị còng tay.
Vừa nhìn thấy Khương Chi, Lưu Tố Phân như nổi cơn điên, bà ta giận dữ rống lên: “Đồ đê tiện này, chính mình tự biên một màn kịch như thế, mày không có kết quả tốt đâu! Mày chờ đó cho tao! Nhất định tao sẽ g.i.ế.c mày!”
Bà ta vừa nói câu này thì sắc mặt Dương Nghị đã đen lại.
Mọi người vây xem cũng hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt thổn thức không thôi.
Ở quê nhà, lúc mọi người cãi nhau nghiêm trọng cũng có cầm d.a.o ra uy h.i.ế.p để tăng thêm dũng cảm nhưng hầu hết chỉ dám nói mà không ai dám bước lên chặt chém.
Lưu Tố Phân này đúng là có lá gan mập y như thịt trên người bà ta.
Khương Chi bị dọa mà co rúm lại, cả người đều ngồi thụp xuống, gương mặt xinh đẹp cũng trắng như giấy, ánh mắt nhìn Lưu Tố Phân vô cùng hoảng hốt, trong miệng còn thì thào: “Không… Đừng! Đừng g.i.ế.c tôi! Tôi đưa tiền hết cho các người, đưa hết cho các người.”
Rốt cuộc người kẻ yếu vẫn nhận được sự đồng cảm của mọi người hơn, vì vậy mà trong thoáng chốc, mọi người ở đây càng căm ghét Lưu Tố Phân hơn nữa.
Dương Nghị quát lớn: “Ngay trước mặt công an còn dám phát ngôn bừa bãi, tôi nghi ngờ bà có xu hướng làm hại đến người dân trong xã hội. Dẫn về đồn, trước tiên không cần thẩm vấn, nhốt mấy ngày rồi nói.”
Một đồng chí công an khác cũng nhíu mày nhìn Lưu Tố Phân, anh ta cầm s.ú.n.g gõ vào còng trên tay bà ta như đang cảnh cáo.
Anh ta nói với Dương Nghị: “Tôi dẫn người về đồn trước, anh cầm cái này, một lát nữa cũng đưa đồng chí này về đồn.”
Vừa nói anh ta vừa đưa cái ba lô đã nhiễm đầy m.á.u cho Dương Nghị, sắc mặt nghiêm nghị: “Đây là một vụ án cướp tài sản lớn, tài sản liên quan lên đến hai vạn đồng.”
Nghe vậy, sắc mặt Dương Nghị cũng thay đổi.
Hai vạn đồng sao?
Đó là khái niệm gì?
Dân chúng xung quanh nghe thấy cũng giật mình, hô hấp khó mà thông, tuy vừa rồi họ cũng nhìn thấy tiền vương vãi khắp trong phòng nhưng vì liên quan đến phạm tội nên không ai dám nhìn nhiều, không ngờ số tiền kia lại lớn như vậy.
Thảo nào, thảo nào nhà Vương Ngọc Mẫn muốn ra tay.
Dương Nghị nhìn về phía Khương Chi được đỡ đứng lên, giọng nói nghiêm túc: “Đây là tiền của cô sao?”
Trong con ngươi của Khương Chi lộ cảm xúc phức tạp, cô chậm rãi gật đầu.
Sắc mặt Dương Nghị ngưng trọng, trong tay xách chiếc ba lô nặng trĩu, áp lực và trách nhiệm rất lớn. Dương Nghị trầm ngâm một lúc rồi nói: “Đi thôi! Trước tiên về đồn công an, để bác sĩ đi thẳng đến đó kiểm tra thương tích cho cô.”
Khương Chi gật đầu.
Cô cũng muốn mau chóng kết thúc chuyện này.
Dương Nghị hơi do dự, cuối cùng anh ấy đưa tay ra đỡ cánh tay Khương Chi, khách sáo nói: “Tình huống đặc biệt, xin lỗi cô.”
Đuôi lông mày của Khương Chi khẽ nhếch lên. Nguyên chủ còn quen biết đến kiểu người đứng đắn thế này sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-119.html.]
Trên đường trở về đồn công an, Khương Chi cũng hiểu được thân phận của Dương Nghị rồi.
Người này là bạn học cũ của nguyên chủ.
Theo Dương Nghị nói, từ sau khi nguyên chủ đi huyện Thấm học trường cấp ba thì không còn liên hệ nữa.
Khương Chi cẩn thận nhớ lại, hình như trong tiểu thuyết không có nói đến người này.
Đồn công an trấn Đại Danh.
Khương Chi đã từng đưa Tiểu Qua đến đây làm hộ khẩu.
Cô bước vào trong như đã rất quen, lúc này cô nhìn thấy một bác sĩ đã ngồi chờ sẵn, nói ra cũng rất trùng hợp, bác sĩ này lại chính là cha của Trương Nhân, cũng chính là bác sĩ Trương từng băng bó vết thương cho cô.
Chẳng qua dường như ông ấy đã không còn nhớ rõ Khương Chi nữa.
Bác sĩ Trương mang găng tay vào, ông ấy dùng kéo cắt vải trên vai cô để kiểm tra vết thương, sau đó nói: “Bị vật sắt đ.â.m vào, sâu khoảng một tấc, không cần khâu lại.”
Dứt lời, ông ấy cũng lưu loát xử lý vết thương, bôi thuốc lên đó.
Đồng chí công an đã áp giải nhóm người bà Song đi ra từ bên trong: “Một người hiềm nghi cũng bị thương ở đầu, làm phiền bác sĩ Trương kiểm tra cho người đó.”
Bác sĩ Trương nghiêm túc gật đầu, đi theo đồng chí công an kia vào trong.
Khương Chi đưa tay thử chạm vào vết thương.
Dương Nghị và một đồng chí công an xa lạ ngồi phía sau bàn công tác, ba lô tiền cũng được đặt trên bàn, lúc này khóa đã bị kéo ra làm lộ mấy xấp tiền mới tinh bên trong, hết xấp này đến xấp khác, cũng khiến bầu không khí trong sở cảnh sát đông cứng lại.
Dương Nghị giương mắt nhìn Khương Chi, nói: “Đồng chí, làm phiền cô lại đây ngồi, chúng tôi phải hỏi cô một số vấn đề.”
Khương Chi gật đầu, cô đã quen quá trình lấy lời khai .
Khương Chi đứng dậy, đi đến, rồi ngồi xuống ở phía đối diện.
Dương Nghị mím môi, giọng nói cứng ngắt: “Hy vọng cô phối hợp.”
“Tên.”
“Khương Chi Tử.”
“Địa chỉ gia đình.”
“Thôn Khương Gia trấn Đại Danh.”
“…”
DTV
“Xin hỏi mối quan hệ giữa cô và những người hiềm nghi kia là thế nào? Vì sao lại xuất hiện trong nhà họ?”
Khương Chi liếc mắt nhìn Dương Nghị một cái, lại nhìn đồng chí công an ngồi cạnh Dương Nghị đang cầm bút ghi chép lời khai.
Giọng nói cô hơi khàn: “Bởi vì tôi sinh con khi chưa lập gia đình nên bị người nhà đuổi ra ngoài, trong khoảng thời gian hạn hán nghiêm trọng, tôi không nuôi nổi đứa bé nên mới để cho nhà Vương Ngọc Mẫn nuôi, sau này vì nhà Vương Ngọc Mẫn chăm sóc cho đứa nhỏ không được chu đáo, khiến đứa bé bị phỏng phải nằm viện, tiền thuốc men lên đến bốn ngàn hai trăm đồng.”
“Đúng lúc tôi đang làm buôn bán nhỏ nên có tiền thanh toán viện phí, đồng thời đã cho nhà Vương Ngọc Mẫn một ngàn đồng thay lời cảm ơn họ, xem như tôi báo đáp họ trong thời gian họ đã chăm sóc con của tôi. Thế nhưng không ngờ họ lại có lòng tham không đáy.
“Con gái của Vương Ngọc Mẫn là Trương Anh Tử vì cứu con tôi cũng bị phỏng ở chân, trong khoảng thời gian này tôi vẫn chăm sóc cô bé đó.”
“Vết phỏng trên chân cô ấy đã chuyển biến tốt hơn nên hôm nay tôi mới đưa cô ấy trở về nhà nhưng không ngờ gia đình Vương Ngọc Mẫn lại có công phu sư tử ngoạm, yêu cầu tôi phải trả một vạn, nếu không sẽ bán con tôi vào chợ đen.”
“Theo tôi được biết, họ đã liên hệ với người mua xong xuôi cả rồi, đã thu nhận không ít tiền đen tối kia.”
“Tôi có lý do tin tưởng đây không phải lần đầu tiên mấy người kia làm chuyện buôn bán trẻ con thế này.”
“Nói đến cũng rất khéo, lần này tôi về trấn Đại Danh, ngoại trừ việc muốn dẫn Trương Anh Tử về nhà, thì cũng vì có công việc hợp tác làm ăn với biên tập Phó Đông Thăng của nhà xuất bản Nhân Dân Văn Học nên mới phải cầm theo nhiều tiền thế này, thế nhưng không ngờ gia đình Vương Ngọc Mẫn đã để mắt đến.”
“Mấy người đó gian xảo, muốn vơ vét tiền của tôi, thậm chí còn muốn g.i.ế.c tôi.”
“Đồng chí công an, chuyện đã xảy ra chính là như vậy.”