Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 114

Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:30:29
Lượt xem: 42

Một lúc lâu sau, Vương Tông Phường mới ra tới.

Anh ta chỉ mặc độc chiếc quần lót, khoác áo khoác ngoài, đi tới ngồi xuống chiếc ghế dựa, vô cùng tự nhiên bắt chéo chân lên, phanh n.g.ự.c để lộ bộ ngực, dáng vẻ cà lơ phất phơ.

Vương Bằng Phi nhíu mày nhìn anh ta, thật sự không hiểu tại sao đứa con duy nhất của ông ta lại trở nên như thế này.

Vương Tông Phường nhướng mi nhìn ông ta một cái, dường như thích thú với sự “Chán ghét” của ông ta, ôm bụng cười nói: “Ha hả, đừng nhìn tôi như vậy, tôi đều học theo ông.”

Vương Bằng Phi đè nén cơn lửa giận trong lòng, nói: “Cha có chuyện này, muốn bàn bạc với con.”

Vương Tông Phường cầm chiếc đũa gấp đậu phộng, giọng nói tùy tiện: “Nói nghe thử xem.”

“Con đánh người ta thành tàn phế, phải bồi thường 5000 đồng tiền, tiền này, chúng ta có thể không cần tự mình kiếm mà để cho người khác kiếm.” Vương Bằng Phi híp híp đôi mắt đậu xanh, nghĩ tới văn kiện hợp đồng mà ông ta nhìn thấy ở chỗ Đặng Hâm, trong lòng nóng hừng hực.

Ông ta không ngờ một người phụ nữ lại kiên quyết như vậy, dám kiện một nhà xuất bản quy mô lớn!

2000 đồng tiền, cái này cũng không phải là một khoảng tiền nhỏ!

Hơn nữa, cho dù bất luận là trong tay Khương Chi có bao nhiêu tiền, chỉ nói tới chồng cô, người đàn ông lái ô tô đó, e rằng chỉ cần rỉ ra chút tiền từ kẽ hở ngón tay cũng đủ cho nhà bọn họ sống cuộc sống giàu có như đại gia.

Vương Tông Phường châm chọc nói: “Ồ, ông đã nghĩ thông rồi sao? Ông định ra tay với bác cả à?”

Không phải Vương Bằng Phi không lấy ra được 5000 đồng tiền, chỉ là cảm thấy không đáng để lấy ra cứu đứa con trai phế vật này của ông ta thôi.

Vương Bằng Phi sắc mặt u ám hơn, quát lên: “Nói cái gì đấy! Không biết lớn nhỏ! Đó là bác cả con đấy!”

Vương Tông Phường nhếch mép, vứt hạt đậu phộng lên không trung, dùng miệng bắt lấy, thản nhiên nói: “Ồ, tôi không nhớ nhà tôi ngoại trừ bác cả thì còn có người thân nào có tiền.”

Vương Bằng Phi bí hiểm nói: “Con có biết người phụ nữ khiến Thái Nhiên mất việc, chính là Khương Chi đó.”

Vừa nghe hai chữ “Khương Chi”, Vương Tông Phường vẫn còn chưa có phản ứng gì, nhưng Thái Nhiên đang ngồi trên sô pha nghe lén hai người nói chuyện lại phản ứng dữ dội, cô ta đột nhiên đứng dậy bước qua, nghi ngờ hỏi: “Lão Vương, ông nhắc tới cô ta làm gì?”

Vương Tông Phường nhìn dấu vết mờ ám trên cổ của Thái Nhiên, cười nhạo một tiếng, đưa tay xoa nhẹ một cái lên người cô ta.

Anh ta cười nói: “Khương Chi? Sao nào, là người có tiền sao?”

Thái Nhiên gạt tay anh ta ra, ánh mắt lấp lánh nói: “Có tiền hay không thì không biết, nhưng xinh đẹp thì thật ra rất xinh đẹp.”

Nếu cô ta đã leo được lên giường của Vương Tông Phường thì cũng biết anh ta là loại người gì, không gì ngoài một con quỷ háo sắc, lần trước đánh người cũng là vì chuyện của phụ nữ, tên này, hoàn toàn là một tên háo sắc tới liều mạng.

Nếu anh ta để mắt tới Khương Chi, tuyệt đối sẽ khiến cho Khương Chi phải ăn mệt!

Tuy nhiên, đây đúng là điều mà cô ta muốn nhìn thấy.

“Ồ?” Vương Tông Phường dừng động tác một chút, trong mắt lộ ra một tia hung ác.

Anh ta đưa tay bóp cằm Thái Nhiên, ánh mắt quét qua khuôn mặt cô ta, trêu đùa: “Xinh đẹp? Một người phụ nữ đã sinh con thì xinh đẹp như thế nào chứ? Có xinh như cô không?”

Lúc này Vương Bằng Phi lại không tức giận, nói hùa theo: “Đúng thật là xinh đẹp, là người phụ nữ cực phẩm eo thon chân dài.”

Ông ta dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Không chỉ là cực phẩm, lại là người có tiền, chồng cô ấy lái ô tô, ăn mặc không giống người bình thường, trước giờ con chỉ quậy mấy trận nhỏ, vậy sao không làm chuyện lớn một lần, làm một lần khỏe cả đời.”

Nghe vậy, trên mặt Vương Tông Phường lộ ra một nụ cười tà ác, dùng ngón tay cái cọ cọ khóe miệng: “A, phi vụ làm ăn này có vẻ ngon đây.”

Khương Chi không biết về âm mưu mà cả nhà Vương Bằng Phi ấp ủ, cô đã trở về bệnh viện.

Tiểu Qua và Tiểu Diệu mới ngủ dậy, hai đứa nhỏ đang ở trên giường chơi ếch sắt.

Trương Anh Tử vừa bận việc trong tay, vừa nhìn hai người.

Khương Chi vừa mới ngồi xuống, đã nghe thấy Trương Anh Tử ngập ngừng nói: “Chị Khương, ngày mai chị về trấn Đại Danh, có thể dẫn em đi được không? Chị xem chân em cũng đã sắp khỏi rồi, tiếp tục đợi nữa cũng không phù hợp.”

Cô bé sợ Khương Chi không đồng ý, lại nói: “Khi trở về em có thể tìm chỗ, xưởng quần áo của chúng ra cũng có thể bắt đầu rồi.”

“Chị Anh Tử, chị đừng đi, ở đây với chúng em được không?” Vẻ mặt của Tiểu Qua lộ vẻ không muốn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-114.html.]

Cậu bé thật sự thích chị gái này.

Tiểu Diệu cũng nhíu nhíu lông mày nhỏ, nói: “Đúng vậy chị hai, chị đừng đi.”

Môi Trương Anh Tử mấp máy, hơi khó xử gãi gãi tóc, thật sự cô bé phải trở về, Lê Sơ nói muốn cô bé viết thư cho cậu ấy, nhiều ngày trôi qua như vậy, cũng không thể kêu chị Khương gửi thư giúp cô bé đúng không?

Hơn nữa số chữ mà cô bé biết là có hạn, đến lúc đó còn phải nhờ chị cả viết giúp.

DTV

Khương Chi ngước mắt nhìn Trương Anh Tử, giọng nói bình tĩnh: “Muốn về thì về đi.”

Không khó đoán được suy nghĩ của Trương Anh Tử, mạch truyện chính của tiểu thuyết cuối cùng thì vẫn không hề thay đổi.

Mỗi người đều có duyên phận của riêng mình.

Trương Anh Tử có chút áy náy, nhỏ giọng nói: “Em sẽ nhanh chóng may xong quần áo, đến lúc đó sẽ mang đến đây cho chị Khương.”

Khương Chi gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Chạng vạng, Khương Chi đến nhà ăn làm cơm chiều.

Cô nướng bánh xuân, lại chiên khoai tây và thịt lợn xé với tương Bắc Kinh, lại thêm hành lá và dưa leo thái nhỏ, vừa ngon miệng vừa đẹp mắt.

Tiểu Qua kêu gào đòi ăn thạch sữa xoài hai tầng, làm một người mẹ cố gắng để lại ấn tượng tốt cho con mình nên đương nhiên cô sẽ đáp ứng yêu cầu nhỏ này của đứa nhỏ.

Trong lúc nấu cơm, không khỏi nhớ tới Thi Liên Chu, nhưng mà anh đã xuất viện, phòng bệnh bên cạnh cũng có bệnh nhân mới, chuyện cơm chiều cũng không cần cô lo lắng.

Bánh xuân mỏng như cánh ve, cuốn với thịt heo xé nhỏ và khoai tây sợi, vừa vào miệng giòn xốp, bên trong ngập hương thơm.

Cắn một miếng, dư âm vô cùng.

Một bữa cơm chiều, ngoại trừ Trương Anh Tử ăn mà không biết mùi vị gì thì Tiểu Qua và Tiểu Diệu đều nuốt từng miếng lớn xuống, cho bánh xuân vào trong miệng chưa kịp nhai kỹ đã nuốt nguyên miếng xuống bụng, cả hai người đều ăn ba chiếc bánh xuân!

Khương Chi vốn định đi một chuyến đến xưởng luyện thép, nhưng thời gian cũng không còn sớm, nên cô từ bỏ ý định.

Một đêm ngủ ngon.

Sáng sớm hôm sau, An Thiên Tứ đã tới đây, trong tay còn cầm bữa sáng nóng hổi.

Khương Chi ăn bữa sáng xong, lại dặn dò Tiểu Qua Tiểu Diệu vài câu, mới mang hai túi chứa đầy tiền rời khỏi bệnh viện với Trương Anh Tử, ngồi ô tô trở về trấn Đại Danh.

Tuyến xe sớm 6 giờ sáng, đã đông kịt người.

Hai người ngồi trên xe, ô tô lắc lư rời khỏi huyện Thấm.

Trên đường, Trương Anh Tử vẫn luôn lén nhìn Khương Chi, mỗi lần gom được hết dũng khí định mở miệng thì lại như không còn sức lực, cô bé có chút buồn bực gõ gõ đầu mình.

Khương Chi nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không để ý tới sự rối rắm của Trương Anh Tử.

Thời gian trôi nhanh.

Khi chuẩn bị tới trấn Đại Danh, còn xảy ra một sự việc nhỏ.

Có một con lợn rừng đang chạy nhanh trên đường đất, bốn con lợn con theo sát phía sau, tài xế phanh gấp một cái, người đứng ở hành lang gặp nạn, một trận tiếng kêu la vang lên trong xe.

Có người giật mình nói: “Lợn rừng ở trấn Đại Danh này thật to gan, không sợ người sao?”

“Bà không biết sao? Mấy thôn bên cạnh trấn Đại Danh không thể trồng hoa màu được, lợn rừng gây tai họa, thậm chí còn cắn người!”

“A? Cắn người sao? Không có chuyện gì chứ?”

“Sao lại không sao, nghe nói có người bị lợn rừng cắn tàn phế! Nghe nói đã báo lên cơ quan nhà nước nhưng đến giờ cũng chưa có chính sách gì.”

“……”

Loading...