Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 104

Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:30:11
Lượt xem: 43

Lúc này Khương Chi mới kéo Tiểu Qua ra ngoài, cô vừa bước ra ngoài đã nghe thấy tiếng khóa cửa ngay sau đó, Khương Chi không khỏi bật cười.

Ra khỏi bệnh viện, bây giờ Tiểu Qua mới phát hiện thì ra nhà mình đã có xe đạp!

Cậu bé hò reo một tiếng: “Mẹ, đây là xe đạp của nhà chúng ta sao? Có phải không ạ?”

Khương Chi khẽ gật đầu, cười ôm nhóc con lên ngồi ở yên sau, rồi đạp xe chạy về phía xưởng luyện thép.

Tiểu Qua cẩn thận sờ vào xe đạp, gió thổi vào mặt cũng không thể che hết biểu cảm ngây thơ khi cậu nhóc nhếch miệng cười tươi.

Cũng không biết đã đi được bao lâu, Tiểu Qua mới quay đầu lại hỏi mẹ mình: “Mẹ, chúng ta đi đâu vậy? Có phải đi mua vải cho chị Anh Tử may quần áo không ạ?”

Khương Chi mím môi, nói: “Đợi một lát nữa đến nơi thì con sẽ biết, đây là niềm vui bất ngờ.”

“Niềm vui bất ngờ sao?” Tiểu Qua hiểu như không hiểu gật đầu.

Là niềm vui bất ngờ sao?

Khương Chi cũng không dám khẳng định.

Hổ Tử bài xích quá sâu với cô, lúc cần thiết không thể không dùng thủ đoạn, cô chỉ có thể để Tiểu Qua đến làm thuyết khách.

Mặc dù cô đã nói chuyện với Lâm Huệ Chi nhưng cô vẫn lo lắng vấn đề tai họa ngầm.

Vào những năm 80 hoàn toàn không phải thời kỳ an toàn, lúc này rất hỗn loạn, thỉnh thoảng có những vụ án g.i.ế.c hơn mười người, còn có án cực kỳ tàn nhẫn lên đến mười tám mạng người, có một số là những lưu manh nổi điên có thể làm ra bất kỳ chuyện gì, nếu không cũng sẽ không thúc đẩy sự “nghiêm trị” của đất nước.

Bởi vì một Thái Nhiên dẫn đến nhân tố không an phận dường như không đáng.

Khương Chi thở dài, cô chở Tiểu Qua khoảng nửa giờ mới nhìn thấy xưởng luyện thép.

Người gác cổng không phải cậu thanh niên quen thuộc trước đây nữa rồi.

Khương Chi híp mắt, trong lòng cũng lờ mờ có suy đoán rồi.

Người gác cổng bây giờ là một người đàn ông trung niên, thái độ của ông ấy vô cùng cố chấp, Khương Chi thương lượng thế nào cũng không cho cô vào. Cuối cùng Khương Chi nói: “Con trai của tôi học trong trường dành cho con em công nhân viên xưởng thép, ông có thể châm chước được không?”

Tiểu Qua vừa nghe nói đến đây, ánh mắt cậu bé sáng ngời như hai ngọn đèn nhỏ.

Cậu bé lập tức quay đầu nhìn về phía Khương Chi, hưng phấn nói: “Mẹ, có phải đã tìm thấy anh cả và anh hai rồi không?”

Khương Chi còn chưa lên tiếng thì Tiểu Qua đã quay sang, cúi đầu chào với người gác cổng, giòn giã nói: “Ông ơi, cháu và anh của cháu đã xa nhau rất lâu rồi, cháu rất nhớ họ, ông có thể cho cháu và mẹ cháu vào trong không? Cầu xin ông!”

Trong mắt Tiểu Qua là nụ cười nịnh nọt, khiến người gác cổng cũng mềm lòng.

Nhưng ông ấy vẫn kiên quyết, lời nói cũng thành khẩn: “Đồng chí, không phải tôi không muốn cho các người vào mà đây là lệnh của cấp trên, xế chiều hôm nay tôi mới thay ca, người trực trước tôi đã bị đuổi việc vì tùy tiện cho người ngoài đi vào.”

Người gác cổng thở dài, lắc đầu: “Tôi thật sự không thể để các người đi vào được.”

Khương Chi rủ mắt xuống.

Cô cũng không dằn co đòi vào trong nữa, cô chỉ nói với người gác cổng: “Ngài xem có thể chuyển lời đến cô giáo Hình Phương trong trường học giúp tôi không, nhờ cô ấy ra đây gặp tôi một lát”.

Người gác cổng nhìn dáng vẻ của Tiểu Qua, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Trong lúc ông ấy đi tìm người, hai mắt Tiểu Qua đã đỏ rực, tiếng nói kèm giọng nức nở: “Mẹ, vì sao chúng ta không được vào? Anh cả và anh hai đều ở bên trong, vì sao chúng ta không thể vào? Con rất nhớ họ.”

Khương Chi cũng chịu đựng sự chua xót trong lòng mình, cô xoa đầu cậu bé.

“Mẹ, chúng ta đưa anh cả và anh hai về được không?” Tiểu Qua nhìn cô, tha thiết chờ mong câu trả lời từ cô.

Khương Chi trịnh trọng gật đầu, cam kết: “Con yên tâm! Nhất định mẹ sẽ đưa anh cả và ành hai của con về nhà!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-104.html.]

Lúc này, Tiểu Qua mới nín khóc bật cười, bàn tay nắm chặt cột sắt, trên mặt hiện đầy chờ mong.

Chỉ chốc lát sau, Hình Phương đã theo người gác cổng ra ngoài này.

Vừa nhìn thấy Khương Chi, cô ấy đã lập tức cười lên: “Đồng chí Khương!”

Khương Chi cũng không nói nhảm nhiều lời, cô hỏi: “Cô giáo Hình, chuyện hồi sáng?”

Thoáng chốc sắc mặt Hình Phương lộ vẻ tò mò, cô ấy nói: “Chuyện của Thái Nhiên rất ầm ĩ, bạn trai cô ta là Vương Bằng Phi nghe nói thì chạy đến náo loạn một trận nhưng đến trưa, lập tức có một nhóm người của bộ giáo dục đã đưa Thái Nhiên đi rồi. Chuyện này là do cô làm sao?”

Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Hình Phương nhìn Khương Chi càng bái phục hơn.

Cô ấy không ngờ mẹ của Cận Cương Thiết là là một người có mối quan hệ lớn như vật, khi xảy ra chuyện, hoàn toàn không cho người ta cơ hội được giãy dụa.

Khương Chi không trả lời cô ấy mà chỉ thấp giọng nói: “Cận Cương Thiết không sao chứ ạ?”

Hình Phương lắc đầu: “Không có chuyện gì cả, các học sinh không bị ảnh hưởng gì đâu nhưng trái lại là kỹ thuật viên Cận, Vương Bằng Phi biết được mối quan hệ giữa cô và Cận Cương Thiết thì suýt nữa đã đã đánh nhau với kỹ thuật viên Cận, tôi nghe nói ông ta muốn tìm người gây phiền phức cho cô, cô cẩn thận nhé!”

Khương Chi gật đầu.

Lúc này, đột nhiên cô phát hiện vạt áo của mình bị Tiểu Qua kéo, Khương Chi cúi xuống nhìn thấy ánh mắt đầy mong chờ của cậu bé.

Khương Chi khẽ mím môi, bèn nói: “Cô giáo Hình, cô có thể gọi Cận Cương Thiết ra giúp tôi không? Nói là em trai của cậu bé đã đến. Được không?”

Tròng mắt của Hình Phương nhìn đến Tiểu Qua, cô ấy cảm khái nói: “Hai anh em rất giống nhau! Được rồi, cô chờ ở đây! Tôi vào gọi đứa nhỏ đó ra.”

DTV

Khương Chi nhẹ gật đầu, cô do dự trong chớp mắt, lại nói: “Đừng nhắc đến tôi.”

Nghe xong, Hình Phương cũng nhớ đến chuyện sáng nay, lúc cô ấy nhìn về phía Khương Chi thì ánh mắt đã tràn ngập vẻ đồng tình, Hình Phương “ừm” một tiếng rồi quay vào trong gọi người.

Tiểu Qua hơi nghiêng đầu, giọng nói ngây ngô, thắc mắc hỏi mẹ mình: “Mẹ, vì sao không thể nhắc đến mẹ ạ? Anh cả và anh hai biết mẹ đến sẽ rất vui.”

Khương Chi cười mà không lên tiếng.

Rất nhanh sau đó Hình Phương đã dẫn Hổ Tử quay lại.

Chẳng qua vừa nhìn thấy Khương Chi thì gương mặt đang hớn hở của Hổ Tử lập tức cứng đờ, rồi biến thành vẻ mặt của dì ghẻ.

Cậu bé lập tức quay người muốn chạy đi nhưng một tiếng gọi vui mừng tha thiết đã vang lên: “Anh cả.”

Hổ Tử ngẩng người, cậu bé nhìn xuyên qua khe hở của cửa sắt, vừa liếc mắt đã nhìn thấy em trai mình đang đứng cạnh chân Khương Chi, vành mắt cậu bé chợt đỏ lên, cổ họng chua xót, muốn nói gì đó nhưng há mồm mà không nói ra được tiếng nào.

Tính tình Hổ Tử kiên cường nhưng lúc này cũng phát hiện trên mặt mình hơi ướt, Hổ Tử nhanh chóng đưa tay lên, dùng tay áo lau đi.

Anh em một lòng, Tiểu Qua nhìn thấy Hổ Tử rơi lệ, cái miệng mếu máo, dáng vẻ cũng sắp khóc lên rồi.

Cậu bé nhớ khi còn bé, mỗi khi ăn không no, đều là anh cả nhường phần của mình cho các em nhưng anh cả cũng là người bị bán đi đầu tiên, dường như đã rất lâu rồi cậu bé chưa từng gặp lại anh cả.

Nghĩ như vậy, Tiểu Qua co cẳng, xông qua khe hở của cửa sắt, ôm chặt Hổ Tử, bắt đầu gào khóc.

Hai mắt Hổ Tử cay xè, cậu bé giơ tay lên nhưng không ôm Tiểu Qua lại.

Tiểu Qua khóc hu hu: “Anh cả, anh hai không có ở đây sao? Mẹ đến tìm các anh, chúng ta cùng nhau quay về được không? Anh ba, bây giờ anh ba còn ở trong bệnh viện, anh ấy cũng nhớ anh, chúng ta cùng nhau trở về, chúng ta đừng xa nhau nữa, được không?”

Hổ Tử lau nước mắt, một hồi lâu sau mới nghẹn ngào nói: “Trụ Tử bị bệnh sao?”

Tiểu Qua chỉ lắc đầu. Hai đứa nhỏ mới hơn bốn tuổi, lời nói ra đều không mạch lạc, chỉ ôm đầu khóc rống.

Hình ảnh này khiến người ta vừa muốn khóc vừa buồn cười.

Loading...