Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 102
Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:30:08
Lượt xem: 49
Thi Liên Chu múc một bát canh gà, vừa uống một ngụm, mùi thơm không thể tả đã lan ra khắp khoang miệng.
Một lúc lâu sau đó, giọng điệu anh vô cùng thản nhiên nói: “Chuyện nhà xuất bản thế nào rồi?”
Tạ Lâm hơi liếc anh một cái, lập tức trả lời: “Chuyện Ngũ gia dặn dò, sao mà không làm được chứ? Ngài yên tâm! Ngay ngày mai là có thể đưa giấy phép đến rồi.”
Thi Liên Chu rủ mắt xuống, không hỏi thêm nữa.
…
Phòng bệnh ở bệnh viện.
Tiểu Diệu đã có thể tự mình cầm cái muỗng, cậu bé kiên trì không để Khương Chi đút cơm cho mình nữa.
Chân của Trương Anh Tử cũng tốt hơn rất nhiều, bây giờ cô ấy có thể tự vịn vào đồ vật xung quanh mà chậm rãi đi được vài bước.
Mọi người đều vây quanh giường bệnh của Tiểu Diệu, vui vẻ ăn bữa trưa phong phú, có hải sản như tôm và mực khô, đừng nói là Tiểu Qua và Tiểu Diệu, cho dù là Trương Anh Tử có thể được ăn thịt heo thường xuyên nhưng cũng chưa từng được ăn hải sản.
Trong cái miệng nhỏ của Tiểu Diệu đã bị nhét đầy thức ăn, cậu bé lầu bầu: “Mẹ, tôm rất ngon!”
Tiểu Qua vùi đầu ăn cơm, thuộc tính thích đồ ăn uống lộ nguyên hình, cậu nhóc cũng lập tức phụ hoa theo: “Ngon! Ngon!”
Khương Chi khẽ cười.
Tôm tươi luộc có vị ngọt, mềm, bóc vỏ và chấm tương thì hương vị thế nào cũng không cần nhiều lời.
Sau một hồi ăn ngon, Trương Anh Tử lại không có khẩu vị ăn uống nữa.
Cô ấy quay đầu nhìn mấy bản thiết kế trên đầu giường của mình, tuy đồ ăn rất ngon nhưng Trương Anh Tử hoàn toàn không có lòng dạ ăn uống.
Khương Chi nhận ra suy nghĩ của cô ấy, cô cười nói: “Vốn dĩ chị định chiều nay đi mua vải, em xem có cần thứ gì không, liệt kê ra để chị mua về, em cũng có thể nhân lúc ở trong bệnh viện thế này mà làm được một số quần áo kia.
Nghe đến đây, ánh mắt Trương Anh Tử lập tức sáng rực.
Khương Chi lại lột tôm cho Tiểu Qua và Tiểu Diệu, cô nhìn về phía Trương Anh Tử, hỏi: “Nhưng không có máy may, em có thể làm được không?”
Nhắc đến phương diện mình am hiểu, Trương Anh Tử tự tin cực kỳ.
Cô ấy nói: “Chị Khương, chị xem thường tài năng của em, sư phụ của em đều nói khả năng thêu thùa của em rất tốt. Chị yên tâm! Tuy không có máy may thì năng suất sẽ chậm và thô sơ hơn nhưng em sẽ chăm chỉ, cẩn thận hơn, nhất định sẽ làm tốt.”
Trong thời gian nằm viện, Trương Anh Tử rảnh rỗi đến mức sắp sinh thêm bệnh rồi, không kiếm việc làm khiến cả người khó chịu.
Khương Chi khẽ gật đầu, vừa muốn nói chuyện thì tiếng gõ cửa từ bên ngoài đã vang lên.
Tiểu Qua cũng dành thời gian ngẩng đầu lên nhìn, cơm đã đầy miệng nên lời nói ra cũng không rõ ràng nữa: “Mẹ, là anh Lê Sơ sao?”
Khương Chi vỗ cái đầu nhỏ của cậu nhóc: “Nuốt hết cơm rồi nói!”
DTV
Cô buông bát đũa xuống, đứng dậy và đi mở cửa.
Hôm nay, người đến đây không ít, An Thiên Tứ, Lê Sơ và thậm chí còn có cả Lê Đăng Vân.
Khương Chi khẽ gật đầu nói mấy người họ, quen thuộc nói: “Vào đi! Ăn cơm chưa?”
An Thiên Tứ cười nói: “Ăn rồi.”
Anh ấy bước vào phòng bệnh, nhìn về phía hai anh em Tiểu Qua và Tiểu Diệu đang ăn cơm.”
Tất nhiên Tiểu Qua rất có cảm tình với thầy giáo của mình, vừa nhìn thấy An Thiên Tứ thì lập tức bỏ cơm, nhảy từ mép giường xuống, chạy đến ôm chân anh ấy, vui vẻ nói: “Thầy an, sao thầy đến đây?”
An Thiên Tứ xoa đầu Tiểu Qua: “Thầy đến thăm em, còn thăm anh trai em nữa.”
Trên mặt anh ấy là nụ cười rất ôn hòa, vẻ mặt tình cảm thế kia không khác gì đang nhìn con mình.
Vừa bước vào trong, Lê Đăng Vân đã nhìn thấy vẻ mặt kia của An Thiên Tứ, trong lòng anh ta không khỏi cảm thán. Lúc này còn chưa thành công, thế mà đã bày ra dáng vẻ cha dượng quá mức rồi, ai không biết còn cho rằng hai đứa trẻ này là con ruột của anh ấy.
Khương Chi đóng cửa cũng nhận ra có điều khác lạ.
Loại khác lạ này không phải đến từ An Thiên Tứ mà đến từ Lê Sơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-102.html.]
Ngày thường cậu ấy là thiếu niên hiếu động, hoạt bát, mỗi lần gặp Trương Anh Tử là cãi nhau nhưng hôm nay giống như đã biến thành một người khác, cả người mệt mỏi, đầu cúi thấp, dùng từ rất lưu hành ở đời trước của cô chính là: Quá “tang thương”.
Khương Chi nhìn Lê Sơ, thắc mắc: “Em làm sao vậy?”
Nghe đến đây, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lê Sơ.
Lê Sơ đối diện với ánh mắt của Khương Chi, cậu ấy không kìm chế được, vẻ mặt như đưa đám: “Chị, không biết cha mẹ em uống nhầm thuốc gì, rõ ràng đã nói đưa em đến huyện Thấm ở hai ba tháng nhưng lúc này đã được mấy ngày đâu?”
“Hôm nay đột nhiên họ đánh điện báo đến, kêu em ngày mai phải lập tức quay về thủ đô.”
“Em cứ như vậy mà mặc cho họ điều khiển rồi.”
Lúc nói đến hai chữ “điều khiển”, cậu ấy vô cùng uất ức, giọng nói cũng nghẹn ngào.
Lê Sơ thật sự rất muốn khóc, vất vả lắm mới có mục tiêu thi triển tài năng nhưng lần này thì hay rồi, c.h.ế.t yểu hết rồi.
Khương Chi còn chưa kịp lên tiếng thì đột nhiên Trương Anh Tử đã nói: “Cậu sắp về thủ đô sao?”
Lê Sơ ỉu xìu, khẽ gật đầu, lúc này cậu ấy đã không còn tâm trạng cãi nhau với cô ấy nữa, nếu là trước kia, chắc chắn cậu ấy sẽ hỏi ngược lại một câu: Thế nào? Có phải không nỡ xa tôi không? Thế nhưng lúc này cậu ấy đã không còn tinh thần nữa rồi.
Trương Anh Tử há to miệng, muốn nói gì đó nhưng cũng không biết nên nói gì.
Trong thoáng chốc cảm xúc vô cùng lộn xộn.
Khương Chi liếc mắt nhìn hai người họ, nói: “Cho dù em ở nơi nào, nhà xuất bản đều có một phần của em.”
Nghe thấy lời này, Lê Sơ ngẩng đầu lên, rốt cuộc thì vẫn còn nhỏ tuổi, ngạc nhiên vui mừng quá đỗi mà bật thốt lên: “Thật sao?”
Khương Chi cảm thấy buồn cười: “Tất nhiên.”
Lê Sơ thở phào một hơi nhẹ nhàng, rốt cuộc cũng ngồi nghiêm chỉnh trên ghế.
Cậu ấy đưa cái ba lô đen cho Khương Chi, nhếch miệng cười nói: “Cái này của chị. Đây là tiền bán được hàng, số lượng quá lớn nên em mới gọi anh của em và anh Thiên Tứ đưa em đến đây, chị kiểm tra đi, hẳn là không sai đâu.”
Khương Chi hơi cau mày, cô mở ba lô ra, nhìn vào bên trong.
Trong ba lô chất đầy những cọc tiền mười đồng.
Cô cũng không đếm nó trước mặt người khác, chỉ lấy hai cọc trong đó ra, đưa cho Lê Sơ: “Cũng không thể để em và Đăng Vân làm không công.”
Thoáng chốc, ánh mắt của mọi người đều đặt lên cọc tiền trên tay Khương Chi.
Tiểu Qua và Tiểu Diệu chưa có khái niệm về tiền, hai anh em chỉ vừa ăn vừa nhìn người lớn.
Trương Anh Tử hít vào một hơi khí lạnh, cô ấy nhìn Khương Chi, một hồi lại nhìn cái ba lô trong tay Khương Chi. Có phải bên trong đó toàn là tiền không? Giống như Lê Sơ đã nói trước đây, có đến ha ba vạn đồng?
Trương Anh Tử nuốt nước bọt, kiềm chế bản thân không được sửng sốt thốt lên.
Nhà vạn đồng?
Đã lớn thế này rồi, Trương Anh Tử cũng chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
An Thiên Tứ nhìn Khương Chi đưa tiền đến cũng chỉ ngậm miệng, không nói chuyện.
Lúc ở trên xe, Lê Đăng Vân đã kể rõ đầu đuôi cho anh ấy nghe, với thân phận là dân buôn lậu của Khương Chi, ngoại trừ ngạc nhiên ra thì An Thiên Tứ chỉ cảm thấy đau lòng.
Cô là một phụ nữ nhưng dám lén lút buôn lậu như thế còn không phải vì muốn nuôi sống con cái sao?
Nếu có một ngày An Thiên Tứ gặp được gã đàn ông đã vứt bỏ cô, anh ấy sẽ đánh kẻ kia một trận tơi bời.
Lê Sơ nhìn tiền đã đưa đến trước mặt mình, gãi đầu một cái, sau đó lại quay đầu nhìn anh họ mình.
Lê Đăng Vân thấy vậy thì trừng mắt nhìn cậu ấy, chợt vượt lên An Thiên Tứ, bước lên trước mấy bước, đẩy tiền về, nói: “Vốn dĩ chỉ vì tình cảm mà giúp đỡ, nếu nhận tiền thì còn ra thể thống gì?”
An Thiên Tứ cũng nói: “Mở một nhà xuất bản cần rất nhiều tiền vốn, cô giữ lại đi!”
Khương Chi lắc đầu: “Cho dù là anh em ruột cũng phải rõ ràng.”
Cô là người làm ăn lâu năm, cô hiểu được lợi ích và tình cảm giữa người với người, Khương Chi cho rằng có lợi ích mới gắn bó lâu dài, tình cảm rất yếu ớt.