Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 102
Cập nhật lúc: 2024-11-16 16:30:08
Lượt xem: 421
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thi Liên Chu múc một bát canh gà, uống một ngụm, mùi thơm thể tả lan khắp khoang miệng.
Một lúc lâu đó, giọng điệu vô cùng thản nhiên : “Chuyện nhà xuất bản thế nào ?”
Tạ Lâm liếc một cái, lập tức trả lời: “Chuyện Ngũ gia dặn dò, mà chứ? Ngài yên tâm! Ngay ngày mai là thể đưa giấy phép đến .”
Thi Liên Chu rủ mắt xuống, hỏi thêm nữa.
…
Phòng bệnh ở bệnh viện.
Tiểu Diệu thể tự cầm cái muỗng, bé kiên trì để Khương Chi đút cơm cho nữa.
Chân của Trương Anh Tử cũng hơn nhiều, bây giờ cô thể tự vịn đồ vật xung quanh mà chậm rãi vài bước.
Mọi đều vây quanh giường bệnh của Tiểu Diệu, vui vẻ ăn bữa trưa phong phú, hải sản như tôm và mực khô, đừng là Tiểu Qua và Tiểu Diệu, cho dù là Trương Anh Tử thể ăn thịt heo thường xuyên nhưng cũng từng ăn hải sản.
Trong cái miệng nhỏ của Tiểu Diệu nhét đầy thức ăn, bé lầu bầu: “Mẹ, tôm ngon!”
Tiểu Qua vùi đầu ăn cơm, thuộc tính thích đồ ăn uống lộ nguyên hình, nhóc cũng lập tức phụ hoa theo: “Ngon! Ngon!”
Khương Chi khẽ .
Tôm tươi luộc vị ngọt, mềm, bóc vỏ và chấm tương thì hương vị thế nào cũng cần nhiều lời.
Sau một hồi ăn ngon, Trương Anh Tử khẩu vị ăn uống nữa.
Cô đầu mấy bản thiết kế đầu giường của , tuy đồ ăn ngon nhưng Trương Anh Tử lòng ăn uống.
Khương Chi nhận suy nghĩ của cô , cô : “Vốn dĩ chị định chiều nay mua vải, em xem cần thứ gì , liệt kê để chị mua về, em cũng thể nhân lúc ở trong bệnh viện thế mà một quần áo .
Nghe đến đây, ánh mắt Trương Anh Tử lập tức sáng rực.
Khương Chi lột tôm cho Tiểu Qua và Tiểu Diệu, cô về phía Trương Anh Tử, hỏi: “ máy may, em thể ?”
Nhắc đến phương diện am hiểu, Trương Anh Tử tự tin cực kỳ.
Cô : “Chị Khương, chị xem thường tài năng của em, sư phụ của em đều khả năng thêu thùa của em . Chị yên tâm! Tuy máy may thì năng suất sẽ chậm và thô sơ hơn nhưng em sẽ chăm chỉ, cẩn thận hơn, nhất định sẽ .”
Trong thời gian viện, Trương Anh Tử rảnh rỗi đến mức sắp sinh thêm bệnh , kiếm việc khiến cả khó chịu.
Khương Chi khẽ gật đầu, chuyện thì tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên.
Tiểu Qua cũng dành thời gian ngẩng đầu lên , cơm đầy miệng nên lời cũng rõ ràng nữa: “Mẹ, là Lê Sơ ?”
Khương Chi vỗ cái đầu nhỏ của nhóc: “Nuốt hết cơm !”
Cô buông bát đũa xuống, dậy và mở cửa.
Hôm nay, đến đây ít, An Thiên Tứ, Lê Sơ và thậm chí còn cả Lê Đăng Vân.
DTV
Khương Chi khẽ gật đầu mấy họ, quen thuộc : “Vào ! Ăn cơm ?”
An Thiên Tứ : “Ăn .”
Anh bước phòng bệnh, về phía hai em Tiểu Qua và Tiểu Diệu đang ăn cơm.”
Tất nhiên Tiểu Qua cảm tình với thầy giáo của , thấy An Thiên Tứ thì lập tức bỏ cơm, nhảy từ mép giường xuống, chạy đến ôm chân , vui vẻ : “Thầy an, thầy đến đây?”
An Thiên Tứ xoa đầu Tiểu Qua: “Thầy đến thăm em, còn thăm trai em nữa.”
Trên mặt là nụ ôn hòa, vẻ mặt tình cảm thế khác gì đang con .
Vừa bước trong, Lê Đăng Vân thấy vẻ mặt của An Thiên Tứ, trong lòng khỏi cảm thán. Lúc còn thành công, thế mà bày dáng vẻ cha dượng quá mức , ai còn cho rằng hai đứa trẻ là con ruột của .
Khương Chi đóng cửa cũng nhận điều khác lạ.
Loại khác lạ đến từ An Thiên Tứ mà đến từ Lê Sơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-102.html.]
Ngày thường là thiếu niên hiếu động, hoạt bát, mỗi gặp Trương Anh Tử là cãi nhưng hôm nay giống như biến thành một khác, cả mệt mỏi, đầu cúi thấp, dùng từ lưu hành ở đời của cô chính là: Quá “tang thương”.
Khương Chi Lê Sơ, thắc mắc: “Em ?”
Nghe đến đây, tất cả đều về phía Lê Sơ.
Lê Sơ đối diện với ánh mắt của Khương Chi, kìm chế , vẻ mặt như đưa đám: “Chị, cha em uống nhầm thuốc gì, rõ ràng đưa em đến huyện Thấm ở hai ba tháng nhưng lúc mấy ngày ?”
“Hôm nay đột nhiên họ đánh điện báo đến, kêu em ngày mai lập tức về thủ đô.”
“Em cứ như mà mặc cho họ điều khiển .”
Lúc đến hai chữ “điều khiển”, vô cùng uất ức, giọng cũng nghẹn ngào.
Lê Sơ thật sự , vất vả lắm mới mục tiêu thi triển tài năng nhưng thì , c.h.ế.t yểu hết .
Khương Chi còn kịp lên tiếng thì đột nhiên Trương Anh Tử : “Cậu sắp về thủ đô ?”
Lê Sơ ỉu xìu, khẽ gật đầu, lúc còn tâm trạng cãi với cô nữa, nếu là , chắc chắn sẽ hỏi ngược một câu: Thế nào? Có nỡ xa ? Thế nhưng lúc còn tinh thần nữa .
Trương Anh Tử há to miệng, gì đó nhưng cũng nên gì.
Trong thoáng chốc cảm xúc vô cùng lộn xộn.
Khương Chi liếc mắt hai họ, : “Cho dù em ở nơi nào, nhà xuất bản đều một phần của em.”
Nghe thấy lời , Lê Sơ ngẩng đầu lên, rốt cuộc thì vẫn còn nhỏ tuổi, ngạc nhiên vui mừng quá đỗi mà bật thốt lên: “Thật ?”
Khương Chi cảm thấy buồn : “Tất nhiên.”
Lê Sơ thở phào một nhẹ nhàng, rốt cuộc cũng nghiêm chỉnh ghế.
Cậu đưa cái ba lô đen cho Khương Chi, nhếch miệng : “Cái của chị. Đây là tiền bán hàng, lượng quá lớn nên em mới gọi của em và Thiên Tứ đưa em đến đây, chị kiểm tra , hẳn là sai .”
Khương Chi cau mày, cô mở ba lô , bên trong.
Trong ba lô chất đầy những cọc tiền mười đồng.
Cô cũng đếm nó mặt khác, chỉ lấy hai cọc trong đó , đưa cho Lê Sơ: “Cũng thể để em và Đăng Vân công.”
Thoáng chốc, ánh mắt của đều đặt lên cọc tiền tay Khương Chi.
Tiểu Qua và Tiểu Diệu khái niệm về tiền, hai em chỉ ăn lớn.
Trương Anh Tử hít một khí lạnh, cô Khương Chi, một hồi cái ba lô trong tay Khương Chi. Có bên trong đó là tiền ? Giống như Lê Sơ đây, đến ha ba vạn đồng?
Trương Anh Tử nuốt nước bọt, kiềm chế bản sửng sốt thốt lên.
Nhà vạn đồng?
Đã lớn thế , Trương Anh Tử cũng từng thấy nhiều tiền như .
An Thiên Tứ Khương Chi đưa tiền đến cũng chỉ ngậm miệng, chuyện.
Lúc ở xe, Lê Đăng Vân kể rõ đầu đuôi cho , với phận là dân buôn lậu của Khương Chi, ngoại trừ ngạc nhiên thì An Thiên Tứ chỉ cảm thấy đau lòng.
Cô là một phụ nữ nhưng dám lén lút buôn lậu như thế còn vì nuôi sống con cái ?
Nếu một ngày An Thiên Tứ gặp gã đàn ông vứt bỏ cô, sẽ đánh kẻ một trận tơi bời.
Lê Sơ tiền đưa đến mặt , gãi đầu một cái, đó đầu họ .
Lê Đăng Vân thấy thì trừng mắt , chợt vượt lên An Thiên Tứ, bước lên mấy bước, đẩy tiền về, : “Vốn dĩ chỉ vì tình cảm mà giúp đỡ, nếu nhận tiền thì còn thể thống gì?”
An Thiên Tứ cũng : “Mở một nhà xuất bản cần nhiều tiền vốn, cô giữ !”
Khương Chi lắc đầu: “Cho dù là em ruột cũng rõ ràng.”
Cô là ăn lâu năm, cô hiểu lợi ích và tình cảm giữa với , Khương Chi cho rằng lợi ích mới gắn bó lâu dài, tình cảm yếu ớt.