Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 101
Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:30:06
Lượt xem: 49
Trên mặt Khương Chi khó nén được sự kinh ngạc.
Mặc dù cô đã từng tận mắt nhìn thấy báo đốm và lợn rừng trên núi Khương Chi, nhưng cô không ngờ sự kiện lợn rừng sẽ trở nên nghiêm trọng như vậy.
Nhưng nghĩ đến khả năng sinh sản đáng sợ của lợn rừng thì cô lại cảm thấy chuyện này cũng coi như có dự báo trước.
Về phần nữ đồng chí nữ bị cắn dẫn đến tàn tật vĩnh viễn mà An Thiên Tứ kể ở thôn Khương gia, nếu như không có kỳ tích xảy ra thì người mà anh ấy kể chính là chị hai của cô, Khương Lê Hoa.
Chồng của Khương Lê Hoa là kẻ lười biếng, không chịu làm việc đàng hoàng, cuộc sống trong nhà toàn bộ dựa vào người cô ta, một khi cô ta gục ngã thì gia đình đó cũng coi như tan nát.
Cuộc đời khó biết trước điều gì.
An Thiên Tứ nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Khương Chi, không nhịn được nói: “Cô đừng lo, người dân trong thôn đã liên hệ với cơ quan nhà nước có liên quan để giải quyết chuyện này rồi.
Khương Chi gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
An Thiến Tứ vội vàng tìm đề tài, hỏi: “Đứa bé bị bỏng giờ sao rồi? Tôi cùng cô đến bệnh viện thăm cậu nhóc nhé?”
Khương Chi im lặng, sau đó lại cười khẽ nói: “Tôi thấy hôm nay anh đi đường cũng đủ mệt mỏi rồi, ở nhà nghỉ ngơi đi. Thằng bé đã đỡ hơn rất nhiều rồi, nếu muốn gặp hai đứa trẻ thì sáng mai đến cũng được. Cũng muộn rồi, tôi còn phải về gấp để nấu cơm cho bọn nhỏ, tôi đi nhé.”
An Thiên Tứ im lặng một lúc, gật đầu, lấy lại tinh thần, nói: “Vậy tôi đưa cô ra ngoài.”
“Được.”
Sau khi ra khỏi khu Đào Viên, Khương Chi vẫy tay chào tạm biệt anh ấy rồi lái xe rời đi.
An Thiên Tứ đứng ở cửa hồi lâu, mãi cho đến khi không thấy bóng của Khương Chi nữa mới quay người đi về.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên giọng nói của Lê Sơ: “Anh Thiên Tứ?”
An Thiên Tứ quay đầu, lông mày nhếch lên: “Tiểu Sơ?”
Lê Sơ đang ôm một cái ba lô đen căng phồng đi đến trước mặt An Thiên Tứ, cười hỏi: “Anh Thiên Tứ, sao anh trở về đột ngột vậy?”
An Thiên Tứ vỗ vai Lê Sơ: “Trường học cho nghỉ. Còn em thì sao? Trong tay em là gì thế?”
Vừa nhắc đến cái này, Lê Sơ lập tức cười ha ha, vội nói: “Không có gì ạ. Anh Thiên Tứ, em về trước đây.”
Đi được vài bước, cậu ấy lại quay đầu lại gọi An Thiên Tứ: “Anh Thiên Tứ, ăn cơm trưa xong, anh của em sẽ đưa em đến bệnh viện, anh có muốn đi chung đến đó thăm chị Khương không?”
Phải biết rằng nhờ có An Thiên Tứ mà cậu ấy mới quen biết Khương Chi.
An Thiên Tứ không do dự, anh ấy gật đầu nói: “Được, đến lúc đó hai người đến gọi anh một tiếng!”
Lê Sơ hớn hở “vâng” một tiếng.
…
Bên kia, trên đường Khương Chi đạp xe trở về, cô đi ngang qua một chợ buôn bán tự do.
Chợ tự do này ở một khu dân cư, hầu hết dân chúng sống ở khu này đều tham gia buôn bán.
Ngẫm nghĩ một lát, Khương Chi đạp xe, quẹo vào.
Chợ này rất lớn, bán rất nhiều mặt hàng.
Cô đi thẳng vào khu vực “rau xanh tươi mới”, người dân trong này bày mấy cái sọt trúc trước mặt mình, trong sọt là rau xanh tươi mới, có rau bó xôi, diếp ngồng, cây tể thái…
Khương Chi chọn hai cây diếp ngồng, hôm nay cô dự định nấu cơm, xào diếp ngồng.
Lúc đi ngang qua quầy thịt, cô lại tiêu hai đồng năm mua một con gà mái đã g.i.ế.c thịt để hầm canh gà.
Đột nhiên Khương Chi hơi ngạc nhiên.
Thế mà cô lại phát hiện có một quầy bán hải sản.
Trung Quốc là đất nước làm nông nghiệp, cho nên hải sản trở thành biểu tượng của xa xỉ trong văn hóa ẩm thực của người dân.
Bởi vì xung quanh trấn Đại Danh không có biển nên cô cũng chưa từng phát hiện có bán hải sản, cũng chính vì vậy mà cô không dám đổi hải sản từ trong thương thành ra ăn.
Khương Chi đi đến gần quầy hải sản, cô phát hiện hầu hết hải sản trong này đều là hải sản khô, có mực khô, tôm khô, cá khô, ngoài ra còn có một số cá tươi, tôm tươi và ốc biển trong chậu nước.
Khương Chi chỉ vào hải sản, hỏi: “Cân cho cháu hai cân tôm sống và một ít mực khô ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-101.html.]
“Có ngay!” Ông chủ trả lời rồi nhanh chóng cân tôm, sau đó lại lấy thêm vài miếng mực khô, ông ấy nói: “Tôm sống là hai đồng tám một cân, mực khô là hai đồng một cân. Ở đây của cháu tổng cộng là bảy đồng mốt, cháu đưa cho tôi bảy đồng đi!”
Khương Chi trả tiền, nhận lấy đồ, rồi tiếp tục đi dạo trong cửa hàng lương thực và quầy bán gia vị.
Quầy bán gia vị được che kín bằng lều, gia vị mới mẻ được đặt trên mấy cái khay đan bằng trúc, vun lên như một ngọn núi nhỏ.
Khương Chi mua một số gia vị mình cần, lúc này mới xách đồ lên, vui vẻ quay về.
Đạp xe quay về bệnh viện, trước tiên cô quay về phòng bệnh lấy hộp cơm, rồi mới xuống căn tin nấu cơm.
Khương Chi sẽ làm theo thứ tự, nấu cơm chín, sau đó làm món rau diếp ngồng xào, xào thêm một ít mực khô, tôm luộc, hầm canh gà.
Khương Chi thở ra một hơi, bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn trước.
Lúc này chị gái ở bếp cũng vừa làm xong, chị ấy xích lại gần nhìn thử, vừa nhìn thấy thì âm thầm tắc lưỡi, không khỏi nói: “Em gái à, em đúng là cam lòng tiêu tiền, nhiều đồ thế này cũng tốn mười đồng rồi.”
Khương Chi cười nói: “Cũng không nhiều tiền ạ, đứa nhỏ thích là tốt rồi.”
Ánh mắt của chị gái trong bếp vô cùng hâm mộ, chị ấy chép miệng rồi quay người ra khỏi bếp.
Khương Chi cũng không để ý, cô chỉ tập trung xử lý đâu vào đấy.
Khoảng chừng một giờ sau, canh gà đã được hầm xong, một bữa cơm trưa phong phú cũng hoàn thành.
Khương Chi lại cho thức ăn vào hộp, xách bữa trưa nặng trĩu quay về phòng bệnh, để lại một phần cho người nhà mình ăn, rồi lấy một phần đưa đến chỗ Thi Liên Chu.
Cô gõ cửa phòng anh, người mở cửa là Tạ Lâm.
Tạ Lâm cũng không bất ngờ, anh ấy khách sáo nói: “Đồng chí Khương, giao cơm cho tôi là được rồi.”
Khương Chi gật đầu, đưa đồ xong thì đi ngay.
Tạ Lâm nhìn hộp cơm trong tay mình, rồi quay đầu lại nhìn căn phòng bệnh trống rỗng, khóe mắt không kiềm chế được mà co giật.
Tạ Lâm thở dài, cầm hộp cơm ra khỏi bệnh viện, lên xe rời đi.
Chiếc xe chạy quanh co một hồi thì đi đến trước một tòa nhà mới.
Nơi này là phim trường mới mà điện ảnh Vạn Chu của họ đang quay.
Tạ Lâm xách hộp cơm, bước chân loạng choạng leo lên tầng ba.
Ở tầng này đều là nhân viên của điện ảnh Vạn Chu, nam nữ đều đang vô cùng bận rộn nhưng lúc nhìn thấy Tạ Lâm, họ đều khách sáo gọi một tiếng “trợ lý Tạ.”
Tạ Lâm bước vào một gian phòng được trang trí rất trang nhã, vừa liếc mắt nhìn đã thấy Thi Liên Chu ngồi sau máy quay.
DTV
Anh mặc áo khoác đen, ngồi trên ghế, chân dài gác lên thành ghế, chậm rãi ngậm điếu thuốc, làn khói lượn lờ, mờ mịt cũng làm mờ đi đường nét thâm thúy trên gương mặt anh nhưng không thể che giấu được vẻ lạnh lùng, thản nhiên của anh.
Hôm nay họ quay cảnh nam nữ chính mới xác nhận mối quan hệ, chuyện này xảy ra trong nhà nữ chính.
Thi Liên Chu quan sát màn hình, híp mắt nhìn từ cảnh này đến cảnh khác hiện ra trên màn hình.
Lúc này, Tạ Lâm đi đến cạnh anh, nâng hộp cơm trong tay mình lên.
Mí mắt Thi Liên Chu còn chưa từng nhấc lên, chỉ dùng tay lấy điếu thuốc trên miệng mình, ném xuống chân, dùng giày da nghiền nát nó.
Rất lâu sau đó anh mới thản nhiên nói: “Cut!”
Quay chụp kết thúc.
Phim trường lập tức náo nhiệt hẳn, không còn câu nệ, nặng nề như lúc đang quay.
Cao Nhất Cầm được trợ lý phủ áo khoác lên, quay đầu nhìn Thi Liên Chu đang lười biếng ngồi dựa lưng vào ghế, trên gương mặt trang điểm tinh xảo của cô ta lộ vẻ do dự, một lúc sau, Cao Nhất Cầm chỉ cười khổ, quay người ra khỏi gian phòng.
Tạ Lâm bày đồ ăn ra, còn cẩn thận từng li từng tí nói: “Ngũ gia, ôi, đồ ăn phong phú quá!”
Thi Liên Chu liếc mắt nhìn qua, lông mày cực đen lộ vẻ hờ hững.
Tạ Lâm đoán không ra suy nghĩ của anh, trong lòng anh ấy âm thầm than khổ. Tạ Lâm thử dò xét hỏi: “Ngũ gia, chúng ta không qua về bệnh viện nữa sao?”
Rõ ràng bác sĩ đã nói ở thêm vài ngày nhưng người này thì giỏi rồi, mới vừa khỏe hơn chút ít thì lập tức chạy đến phim trường rồi, đã vậy còn dặn dò một câu rất quái lạ: Chờ ở bệnh viện, lấy cơm theo bữa.