Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-11-14 14:59:54
Lượt xem: 287

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc chuyện, quên vụng trộm nghiêng đầu về phía Khương Chi, cảm nhận sự ấm áp từ cái nắm tay nhưng bé vẫn dám tin, lúc gương mặt gầy gò ửng đỏ.

Đây là đầu tiên Đản Tử chung với ngoài, còn ghét bé nữa ?

Trước bao giờ kiên nhẫn với bé và các , nếu chọc cho vui, kết quả chờ đón chúng trận đánh thì cũng là trận mắng.

thể nào ghét , bởi vì liều c.h.ế.t sinh . Đản Tử trong thôn bé từng là học sinh cấp ba, là văn hóa cao nhất trong thôn nhưng vì sinh bốn em mới sống trong tình trạng như bây giờ.

Mà cho tới bây giờ, luôn đối xử với em bé như với kẻ thù chịu kéo tay bé, hôn má bé, còn xoa đầu, dịu dàng hỏi đói bụng .

Đản Tử từng thấy những đứa bé khác nhận sự đối xử thế từ cha chúng, Đản Tử vô cùng hâm mộ nhưng bao giờ nghĩ một ngày cũng đối xử như , cảm giác tuyệt vời bao!

Nghĩ nghĩ , vành mắt Đản Tử đỏ lên nhưng miệng thì kéo dài đến tận mang tai.

Đản Tử lặng lẽ đầu Khương Chi đang kéo tay , bé lập tức cảm thấy ấm áp từ đầu đến chân, tuy tuyết rơi đầy trời nhưng Đản Tử hề thấy lạnh lẽo.

Đản Tử luôn cảm giác bản đang mơ, một giấc mơ , nếu như thể, bé hy vọng đừng tỉnh .

Khương Chi cũng phát hiện ánh mắt của Đản Tử nhưng cô gì, cũng cố ý bé, chỉ nắm chặt bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay, sắc mặt dịu dàng.

Khương Chi từng hai chữ “dịu dàng” cũng thể miêu tả chính nhưng từ khi sống , cô cảm nhận cái gì gọi là huyết mạch tương liên, đột nhiên cảm thấy chẳng qua bản cũng chỉ là một phàm tục, cũng một mặt dịu dàng.

Nghĩ như , Khương Chi lặng lẽ một tiếng, tốc độ nhập vai của cô đúng là nhanh!

Bởi vì tuyết lớn nên tốc độ của hai con nhanh, lâu mới đến khúc ngoặt của con sống lớn.

DTV

Gần chỗ khúc ngoặt của sông lớn mấy thôn làng sinh sống ven bờ, dòng nước chảy xiết, chỗ nông chỗ sâu.

Chỗ nước cạn là nơi mà mấy đứa bé thích tụ tập khi mùa hè đến, khi phụ nữ giặt quần áo gần bờ sông, mấy đứa nhỏ còn cả gan đến chỗ nước sâu, thỉnh thoảng còn bắt con ba ba già.

Tài nguyên ở con sông phong phú, tôm cá trong kể.

Cho dù hạn hán kéo dài ba năm nhưng dòng nước ở đây chỉ dấu hiệu chảy chậm hề khô cạn.

Lúc thiếu lương thực, trong thôn từng dựa cá tôm ở dòng sông mà no bụng, cuộc sống còn dễ chịu hơn những bên ngoài nhiều, thể khúc ngoặt của sông lớn chính là thần linh mà các thôn làng quanh đây thờ phụng.

Khương Chi từng học theo nhảy sông bắt tôm, cá, đáng tiếc cô thường nũng nịu, mười đầu ngón tay dính nước mùa xuân, tôm cá linh hoạt vô cùng, cô căn bản cách nào bắt chúng.

“Nếu do tuyết rơi, sông đóng băng là con thể bắt cá cho ăn!”

Đản Tử dậm dậm chân mặt băng, giọng điệu vô cùng buồn bã.

Nghe , Khương Chi gì, chỉ vươn tay sờ đầu của Đản Tử, kéo bàn tay nhỏ của bé cùng lên núi, đường tuyết trơn trượt, hai chỉ thể thật cẩn thận về phía .

Trên đường , Khương Chi còn trượt chân vài , cũng may cô mặc áo khoác , dù ngã cũng thương gì.

“Đản Tử, con mang giày chống trượt ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-10.html.]

Khương Chi nghiêng đầu Đản Tử như đang đất bằng, giọng điệu khỏi buồn rầu hỏi.

“A? Giày chống trượt là gì hả ?”

Đản Tử nghi ngờ, bé cúi đầu đôi giày bông sắp rách chân, hiểu gì.

Khóe miệng Khương Chi giật giật, thêm gì nữa.

Dọc đường hai thấy nhiều cây lớn, nhưng cây đều trụi lủi, vỏ cây, ngay cả cây trắng toát cũng dấu răng dày đặc, còn kinh .

Khi nạn hạn hán nghiêm trọng, lương thực, dân làng cũng chỉ còn cách lên núi Sơn Chi, thứ gì thể ăn gần như ăn sạch.

Sau khi ăn hết những thứ thể ăn, những cây lớn là những thứ mũi chịu sào gặp nạn đầu tiên.

Khương Chi và Đản Tử lên dọc theo con đường nhỏ uốn lượn, bao lâu, tầm trở nên trống trải, nhưng đưa mắt , ngoại trừ một mảnh tuyết trắng xóa thì ngay cả một mảng xanh cũng thấy .

“Mẹ, thức ăn.”

Đản Tử chớp chớp đôi mắt to, đầu sắc mặt Khương Chi, thận trọng .

Cậu bé từng , hiện giờ thời tiết quá lạnh, những thứ thể ăn đều thể mọc , cho dù là thì cũng trong thôn hái hết , bọn họ tìm thức ăn trong thời tiết như thế thì căn bản là thể.

“Hay là chúng trở về ?”

Đản Tử nhỏ giọng , tuyết rơi càng lúc càng lớn, đợi lát nữa chừng đường sẽ tuyết che lấp mất, thời tiết như nếu bọn họ thức ăn, còn ở núi một đêm, chỉ sợ sẽ ai sống nổi.

“Không cả, theo , đừng sợ.”

Khương Chi nắm thật chặt bàn tay nhỏ của Đản Tử, dịu dàng an ủi.

Ánh mắt cô bình tĩnh, cũng cảnh khốn cùng mắt sợ hãi, từng lúc khi cô đạt tự do tài chính, chỉ vì mê dã ngoại mạo hiểm mà cô trèo đèo lội suối bao nhiêu , những cảnh gian nan đều từng trải qua.

Leo lên đỉnh Everest và vượt sông Amazon, càng là chỗ nguy hiểm càng vắng thì cô càng thích.

Hơn nữa những chỗ đó cũng từng khai hoang, cô tìm ít những dược liệu và thực phẩm gần như tuyệt chủng.

So với những hiểm nguy mà cô từng gặp thì tình cảnh mặt chỉ là chuyện nhỏ.

một ưu điểm, là thích nghi trong tình cảnh.

Tuy rằng lúc khi cô đến thập niên 80 thiếu thốn thứ khiến lòng hoảng loạn và khó chịu, nhưng lúc bình tĩnh , ngọn núi lớn mặt, trong lòng một thôi thúc gì đó lớn lao.

Đản Tử đầu một bên mặt của Khương Chi, nhịn cong môi, thích hiện giờ.

Ở đây mặt tuyết vô tận tìm một ít thức ăn là điều cực kỳ khó khăn, nhưng Khương Chi nản lòng, cô cụp mắt, cẩn thận đánh giá mặt tuyết, nắm tay Đản Tử một chút dừng.

Cuối cùng, ánh mắt sáng lên!

Loading...