Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 90
Cập nhật lúc: 2024-07-29 21:42:33
Lượt xem: 369
Nhi tử của Vương lão thái tên là Vương Khuê, cũng mới hai lăm hai sáu. Chỉ nói là thương hội của Lý Bắc trấn, nhắc đến thương hội hắn ta còn liếc nhìn Diệp Gia, dáng vẻ có chút kỳ lạ.
Nơi đó nào có thương hội của nhà nào khác? Toàn bộ Lý Bắc trấn chỉ có một nhà có thương hội còn nuôi người hầu áp tiêu, đó chính là Trình gia.
Muốn nói đến Trình gia, không chừng Diệp Gia còn quen hơn hắn ta.
Diệp Gia: "...'
Phát hiện biểu cảm khác thường của hắn ta, Diệp Gia cũng lập tức quay lại. Nhưng mà thật ra cũng không cảm thấy xấu hổ, dù sao có quan hệ tình cảm với Trình tiểu nhị gia cũng là nguyên chủ. Nàng trời xui đất khiến chiếm thân thể của nguyên chủ, thật ra chỉ mới gặp Trình nhị gia trong truyên thuyết một lân. Đối với việc Trình gia làm gì, nàng chỉ biết nhà này trên trấn nổi tiếng giàu có, tất cả nam nhi trong nhà đều có bản lĩnh, nuôi một nhóm người áp tiêu cường hãn có thể đánh có thể chạy.
Khóe miệng giật giật, Diệp Gia đưa đồ cho Vương lão thái định đi về. Lại bị Vương lão thái kéo tay: "Gia nương đừng vội, ngươi đợi chút.'
Lão thái đi vào trong phòng cầm một túi đồ đưa cho Diệp Gia, cười tum tỉm: "Mang về cho hài tử ăn."
Vương lão thái cho một túi kẹo hạt phỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-90.html.]
Diệp Gia lấy vê, Nhuy Tả Nhi rất vui vẻ. Cô bé chạy xung quanh nàng không ngừng nói thẩm nương tốt. Cô bé tạm thời không biết nói lời nào hay hơn, nhưng giọng nói trẻ con chọc cho Diệp Gia cười không dừng. Diệp Gia đang suy nghĩ lung tung, ngồi xuống mới phát hiện Chu Cảnh Sâm không có ở đây.
"Hắn nói có việc đi ra ngoài một chuyến.' Dư thị đã dọn dẹp sạch sẽ bếp lò, đang cầm d.a.o ra sân sau cắt rau hẹ: "Trời tối mới về."
Diệp Gia gật gật đầu, đi vào trong phòng đổi y phục rồi ra ngoài làm việc với bà ấy. Nhưng mà vừa mới vào nhà, phát hiện trên giường có thêm tấm chăn mỏng. Diệp Gia nghĩ hai ngày qua nàng đều một mình quấn chăn ngủ, Chu Cảnh Sâm chắc là ngay cả góc chăn cũng không được đắp, không khỏi có chút suy tư.
Nghĩ lại, cũng không có vấn đề gì, tháng tư không quá lạnh. Mặc quần áo dày tránh c.h.ế.t cóng. Đông phòng có ngăn tử vuông vức, Dư thị cố ý tìm người làm, để nàng dùng đựng y phục. Kết quả vừa mở ra, bên trong nhét một tấm chăn, Diệp Gia nhìn xuống, còn mới. Không biết bỏ vào từ khi nào, rõ ràng hôm qua không có.
Lúc đi ra, nàng vốn muốn hỏi Dư thị. Chỉ thấy Dư thị đã cắt một bó rau hẹ lớn gánh đến sân trước, bận rộn. ... Thôi, chỉ là thêm chăn mà thôi, cũng không phải chuyện gì.
"Nương đổi cái chậu gỗ lớn một chút, cái chậu này quá nhỏ không dễ làm." Diệp Gia vén tay áo lên tới giúp.
Mẹ chồng nàng dâu bận rộn trong sân, bên ngoài sân đều truyền đến tiếng người nói chuyện. Ngẩng đầu lên nhìn, một đám hán tử đen khỏe sải bước đi qua cổng sân trước tiến vê phía đông. Phía đông là nhà trưởng thôn của Vương gia thôn. Nhắc mới nhớ, Lý Chính cũng ở Vương gia thôn, là người của Vương gia. Nhìn dáng vẻ vội vã của những hán tử kia, hình như có chuyện gì gấp gáp. Diệp Gia có chút tò mò, nói thầm ra trong miệng.
Dư thị dùng tay áo lau nước trên mặt, lơ đễnh nói: "Chắc là cấp trên lại có phân phó gì đó xuống dưới. Hàng năm khi tới vụ xuân cày bừa đều sẽ có một số việc, khuyến khích nông dân làm ruộng, nộp thuế lao dịch."
Thời cổ có Lý Chính là một loại chức quan của cơ sở. Bốn hộ là hàng xóm, năm hàng xóm là bảo vệ, trăm hộ là làng, năm làng là thôn, mỗi làng đều sắp xếp một Lý Chính. Phụ trách điều tra hộ khẩu, sắp xếp việc mua bán nông sản và dâu tằm, kiểm tra các hoạt động vi phạm pháp luật và đôn đốc việc nộp thuế. Tháng ba tháng tư hàng năm khuyến khích nông dân làm ruộng. Nhưng mà trấn Lý Bắc không phải trấn lớn dân nuôi tằm, từ lúc bị trụ sở doanh kéo qua, Lý Chính nghe giáo úy của trụ sở phân phó làm việc nhiều hơn.