Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 87
Cập nhật lúc: 2024-07-29 21:41:35
Lượt xem: 424
Diệp Gia thấy ba ấy ở nhà khoảng thời gian này da dân dần trắng nõn, mặt cũng không vàng như nến nữa. màu thu hương cũng làm nổi bật, khiến trắng lên: "Miếng vải này thích hợp với nương, làm một cái váy vừa vặn.
Dư thị cười đến mức trong mắt đều là tia sáng, nữ tử nào không thích xinh đẹp? Dư thị đã có tuổi cũng thích xinh đẹp. Bà ấy thích đến mức không buông miếng vải xuống, lại câm miếng vải màu sáng mà Diệp Gia mua cho Nhuy Tả Nhi.
Sờ soạng mấy lần thì biết miếng vải này mềm mại, phù hợp cho trẻ con.
Trong lòng vui vẻ, bà ấy nhịn không được đưa mắt về phía Chu Cảnh Sâm. Ý tứ đó cũng rất rõ ràng, chính là để cho hắn mở rộng tầm mắt nhìn xem người vợ mình chọn chu đáo đến mức nào. Ai ngờ ngẩng đầu một cái thì thấy ánh mắt của nhi tử đang dán trên người Diệp Gia, vẻ mặt thì lạnh nhạt nhưng ánh mắt nhìn thế nào cũng thấy nặng ne. Dường như phát hiện ra sự dò xét của bà ấy, ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ trong nháy mắt đã thu lại sạch sành sanh.
Dư thị cau mày, trong chốc lát đúng là không hiểu rõ nhi tử của mình đang suy nghĩ cái gì trong lòng.
Diệp Gia không chú ý tới vẻ mặt giằng co lúc này của hai mẹ con. Nàng chọn vải chi mình cũng không tệ, định lấy ra làm hai cái áo mùa hè. Nhưng mà nàng khâu cúc áo thì được, thêu thùa may xiêm y thì đúng là không có khả năng.
"Chuyện này không khó, ta ở nhà rảnh rỗi không có việc gì, đúng lúc có thể làm." Dư thị công dung ngôn hạnh đều rất tốt, trong đó may vá là tốt nhất. Nếu không đến nơi này lâu như thế cũng đã sớm c.h.ế.t đói. Bà ấy cuộn vải vóc lại: "Lat nữa đo cho các con, làm xong xem thử."
Diệp Gia vốn muốn nói tìm người may, nhưng Dư thị muốn làm thì cứ để cho bà ấy làm: "Không vội, y phục của nhà mình, rảnh rỗi rồi làm."
Dư thị cười híp mắt gật đầu đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-87.html.]
Vui vẻ một hồi, Diệp Gia lại lấy con dê con trong sọt ra. Hai con dê con chạy trong sân, khiến Nhuy Tả Nhi mở thật to đôi mắt. Sau đó ve tay chạy theo sau m.ô.n.g con dê con. Vốn dĩ Dư thị đang nghĩ trong cái sọt kia có cái gì mà nặng như vậy, không ngờ lại là hai con dê con: “Đây là sao? Nhà ta phải nuôi dê hả?"
"Đúng." Diệp Gia nhếch miệng cười: "Nhà ta không có ruộng không có đất, nuôi chút dê, năm nay cũng coi như có tài sản."
Lời nói này tùy ý, nhưng không biết tại làm sao đôi mắt Dư thị lập tức đỏ lên.
Bà ấy khit mũi, liên tục gật đầu: "Đúng vậy, nuôi dê, ta cũng có gà, ăn tết cũng có tài sản."
Diệp Gia không hiểu sự kích động trong lòng bà ấy, nhưng đại khái cũng có thể hiểu được. Bỏ đồ xuống rồi mang theo thức ăn vào bếp. Nhuy Tả Nhi đuổi theo con dê con chạy một vòng lại một vòng trong sân, cười đến mức khắp nhà đều nghe thấy tiếng cười của cô bé. Ánh mắt Chu Cảnh Sâm đuổi theo bóng dáng của Nhuy Tả Nhi, còn chưa động đã bị Dư thị vỗ một cái. Dư thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cảm thấy Nhuy Tả Nhi tốt, tại sao không tự mình sinh một đứa ?!"
Bà ấy đang băn khoăn hai ngày nay trên cổ Diệp Gia sạch sẽ, không có một chút dấu vết nào: "Cũng đã ở chung một phòng, mình cưới vợ đàng hoàng. Doãn An, con nói cho mẹ biết rốt cuộc là con muốn gì?"
Chu Cảnh Sâm vốn cảm thấy chất nữ nhi dễ thương làm người ta yêu thích, không ngờ lại dẫn tới chuyện này.
"Nương, bây giờ tình hình trong nhà như vậy, nhi tử làm sao có tâm trạng đó?" Chu Cảnh Sâm thu hồi ánh mắt, lúc này nhàn nhạt thở dài nói: "Hơn nữa, tương lai chúng ta thật sự muốn mọc rễ ở chỗ này sao? Sớm muộn gì cũng phải về Yên Kinh, tốt nhất là đừng làm lỡ gia nương."
"Cái gì gọi là làm lỡ gia nương?" Dư thị nghe xong lời này lập tức không vui: "Gia nương tiến vào cổng Chu gia là được cưới hỏi đàng hoàng, do nương của con tự mình đi mời, là nàng dâu chính thức của Chu gia."