Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 826
Cập nhật lúc: 2024-08-05 20:50:59
Lượt xem: 44
Cuộc sống đi học nghề bếp không hề khổ như Diệp Đệ nghĩ. Tuy nói trước khi nàng ấy rời khỏi nhà đã chuẩn bị tinh thần bị người khác mài giũa, nhưng cuối cùng không ngờ người nhà của Dương gia lại cực kỳ phúc hậu. Sư phụ thật sự muốn thu nhận nàng ấy làm đồ đệ, muồn truyền y bát cho.
Hai người con trai của Dương gia đều đã nhập ngũ, đều là quan lớn, tay nghề trong nhà chỉ có thể thu nhận đồ đệ. Diệp Đệ cảm thấy bản thân mình quá may mắn mới có thể dựa vào việc bái sư thì thoáng cái đã có được Dương gia làm chỗ dựa. Sư phụ xem nàng ấy như con gái của mình, dạy dỗ và chăm sóc nàng ấy rất tận tình chu đáo. Diệp Đệ đột nhiên cảm thấy rằng, chỉ cẩn rời khỏi Diệp gia, số mạng của nàng ấy dường như có chuyển biến trở nên may mắn hơn.
Những tháng ngày học nghề ở Dương gia vừa cay đắng vừa ngọt ngào, sư phụ là người rất phúc hậu. Đã dạy nàng ấy rất nhiêu điều. Nhưng sau đến Luân Đài, cuộc sống tuy không thoải mái như ở Chu gia, cũng rất cô đơn, nhưng hai vị huynh trưởng của Dương gia cũng xem như dễ gần. Diệp Đệ không phải là người không biết tốt xấu, có qua có lại, cũng có thể xử lý các mối quan hệ rất tốt. Đương nhiên, trong Dương gia cũng có người coi thường xuất thân của nàng ấy, nhưng cũng không dám nói thẳng vào mặt nàng ấy những lời khó nghe đó. Diệp Đệ biết làm người không thể không biết đủ, có được cuộc sống tốt đẹp như vậy thì cũng cần phải giả câm giả điếc, càng không nên để trong lòng.
Chỉ có điều nàng ấy không ngờ đến đó là, vốn dĩ cho rằng mình sẽ luôn ở một mình, lại không ngờ rằng Liễu Nguyên cũng sẽ được điều động đến Luân Đài.
Người này thật sự rất tham ăn, cho dù được điêu động đến Luân Đài thì vẫn nhớ đến đồ ăn nàng ấy làm. Diệp Đệ hiện tại đã có tiền lương hàng tháng, tuy không nhiều bằng tỷ tỷ Chu gia cho, nhưng thật sự không thiếu tiền Nhưng Diệp Đệ có một mơ ước, muốn mở một tửu lâu lớn giống như Ngọc Mãn Lâu, cũng không xem nhẹ bất cứ con đường kiếm tiền nào. Cho nên Liễu Nguyên nhắc lại chuyện xưa, nàng ấy lại nổi càn lên làm chuyện nấu ăn cho Liễu Nguyên để lấy tiên.
Quy tắc ở Luân Đài nhiều hơn so với trấn Đông Hương, nữ tử không được tự do ra vào như ở trấn Đông Hương. Tuy rằng chỉ đưa đồ ăn đến cho Liễu Nguyên vẫn không tránh khỏi bị người khác trêu chọc. Diệp Đệ một lân vô tình nghe thấy có người gọi nàng ấy là "Vợ nhỏ của Liễu gia”, suýt chút nữa làm đổ đồ ăn tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-826.html.]
Nếu như không phải Liễu Nguyên tới đuổi những người kia đi, Diệp Đệ có thể phải tìm một vết nứt trên mặt đất để chui vào ngay tại chỗ.
"Đừng để trong lòng" Liễu Nguyên nhìn tiểu cô nương mặt đỏ như m.ô.n.g khỉ đang tức giận, trong đáy mắt chợt hiện lên ánh sáng âm u và ý cười: "Bọn họ chỉ là nhàn rỗi không có việc gì làm, miệng lưỡi đùa nghịch mà thôi. Ngũ muội muội nàng đừng để ý đến bọn họ."
Lúc nói, đôi mắt hoa đào trong suốt như nước của Liễu Nguyên dường như giống như ánh trăng dính lại, quấn trên người nàng ấy. "Ai là ngũ muội muội của ngươi hả?" Diệp De vừa xấu hổ vừa tức giận, không dám nhìn hắn ta nên hung hăng giơ chân giãm một cước lên hắn ta: "Lấy đồ đi."
Vứt lại câu này rồi tức giận bỏ đi.
Liễu Nguyên nhìn chằm chằm theo bóng lưng bước xa dần của nàng ấy, nhếch khóe miệng kêu một tiếng chao ơi thật lớn, lam bẩm càu nhàu nói nàng ấy là sói mắt trắng, lại đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như vậy. Diệp Đệ tức đến mức mặt đỏ hơn nữa, ai cầu hắn ta cứu mạng chứ! Thật không biết xấu hổi
Không lâu sau khi giao đồ ăn cho Liễu Nguyên, thì hắn ta biến mất một cách khó hiểu. Mặc dù Diệp Đệ không nhạy bén như Diệp Gia hiểu rõ họ đang làm gì. Nhưng cũng biết những quân binh này, chiến đấu và làm việc là chuyện bình thường như cơm bữa.