Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 823
Cập nhật lúc: 2024-08-05 20:50:18
Lượt xem: 69
Nhưng hôm nay Liễu Nguyên biết có người tìm mình thì rất ngạc nhiên, vừa hay hắn ta mới vừa luyện võ về, cả người toàn mồ hôi, tưởng Chu gia có chuyện nên vội vàng rửa mặt rồi chạy tới. Hắn ta chạy thẳng ra ngoài, thấy nhan sắc tiểu cô nương dưới gốc cây bạch quả như hòa quyện với sắc thu.
Đã lâu không gặp, đồ ăn Chu gia thật sự rất ngon, tiểu cô nương cũng đã lớn. Ngũ quan vốn sinh động như được tô vẽ, dần lộ ra vẻ đẹp của người phụ nữ. ở cùng vợ Chu Doãn An lâu nên tiểu cô nương cũng lây tính khí đặc biệt như Diệp Gia, trông rất ấn tượng.
Liễu Nguyên chưa từng phát hiện, hắn ta chạy từ cửa tới chỗ Diệp Đệ, trái tim vốn đã im lặng rất lâu bỗng nhiên đập thình thịch.
Hắn ta đứng cách tiểu cô nương hai ba bước, hạ mắt nhìn nàng ấy, thắc mắc nàng ấy tìm hắn ta có chuyện gì.
Lông mi tiểu cô nương run rẩy như cánh bướm, tay đưa hai hộp thức ăn lớn ra nói: "Liễu đại ca...
Diệp Đệ định gọi Liễu đại nhân nhưng không biết đến miệng thế nào thành Liễu đại ca. Vừa mới nói thì nhận ra xưng hô sai nhưng không sửa lại được nữa. Nàng ấy nhìn người đang cười trước mặt, Diệp Đệ ngẩng đầu do dự rất lâu. Lúc sau, Diệp Đệ giả vờ thờ ơ nói: "Ở đây có hai hộp đồ ăn. Cái bên trên có trang trí là của tỷ tỷ ta làm cho tỷ phu. Tỷ tỷ làm chút đồ ăn để hắn thay đổi khẩu vị... Mấy cái khác là cho ngươi, cảm ơn vì lần trước đã giúp ta."
"Ồ?" Liễu Nguyên nhíu mày nhìn nàng ấy, thân hình của tiểu cô nương cũng thay đổi. Sau khi lấy ra thì trước n.g.ự.c hiện lên khối phập phồng. Liễu Nguyên nhận ra ánh mắt mình không thành thật thì khẽ ho một tiếng nói: "Ngươi tự làm sao?"
Diệp Đệ mím môi nói: "Không phải, đưa cho tỷ phu là do tỷ của ta làm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-823.html.]
Chưa nói hết cho hắn ta biết là do nàng ấy làm, đáy mắt Liễu Nguyên đã hiện ý cười, gật đầu nói: "Cảm ơn ngươi, ta sẽ ăn thật ngon."
Diệp Đệ "Ừ!" một tiếng, chỉ nói "Ăn xong thì để hộp đồ ăn dưới gốc cây, ta sẽ tới lấy." Rồi dứt khoát xoay người đi. Liễu Nguyên đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng tiểu cô nương rời xa, sau đó cầm hộp thức ăn về.
Lính gác cổng thấy mặt mày hắn ta tràn đầy ý cười thì nói: "Vợ nhỏ đưa cơm cho ngươi sao?"
Liễu Nguyên cười liếc nhìn hắn ta nói: "Đừng có nói nhảm, nàng ấy còn nhỏ."
Lính gác kia thấy hắn ta không tức giận, trên mặt lộ nụ cười thì lại nói thêm: "Lại nuôi thêm là có thể cưới rồi, dáng vẻ kia... Còn chưa nói xong đã thấy tươi cười trên mặt Liễu Nguyên ngừng lại, vẻ mặt lạnh lùng. Lính gác bị dọa không dám nói lung tung nữa. Liễu Nguyên lạnh lùng nhìn hắn ta cảnh cáo: "Thu hồi ánh mắt của ngươi đi." Nói xong, hắn ta cầm lấy hai hộp thức ăn lớn rời đi. Lính gác cửa thấy hắn ta đi rồi mới vỗ ngực, sợ c.h.ế.t khiếp nói: "Trời al
Ngày hôm sau, Diệp Đệ tìm được hộp thức ăn ở sau cây bạch quả. Sau đó, nhân cơ hội mang đồ ăn tới cho tỷ phu nàng ấy lại đưa cho Liễu Nguyên mấy món. Liễu Nguyên ăn rất ngon, tránh xa những người đang bàn tán "vợ nhỏ nhà ngươi lại mang đồ ăn cho ngươi”, yên tâm thoải mái ăn món của Diệp Đệ, một mình ăn rất nhiều.
Diệp Đệ không biết những người xung quanh Liễu Nguyên gọi bản thân khi mang đồ ăn cho hắn ta là gì, sau khi tặng ba bốn lần, thấy đã xong nên nàng ấy không mang nữa. Nhưng lại khiến Liễu Nguyên cực khổ. Vốn là người tham ăn kén chọn nên luôn nhớ nhung khi được ăn ngon.
Đợi mấy ngày không thấy Diệp Đệ tới, hắn ta không ngồi yên được.
Nhưng hắn ta là một người ngoài, nếu Chu Cảnh Sâm không đề cập về nhà thì hắn ta cũng không tìm được lý do gặp Diệp Đệ. Đợi nhiều ngày mới đợi được lúc Chu Cản Sâm rảnh, vội vàng về nhà gặp vợ hắn. Liễu Nguyên xỏa quyết quấn lấy, miệng lưỡi thuyết phục những người khác hợp sức khuyên Chu Cảnh Sâm, thế nào cũng phải tới Chu gia ăn cơm.