Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 781
Cập nhật lúc: 2024-08-05 20:38:39
Lượt xem: 109
"Xem ra chúng ta phải mau chóng rời đi." Dù ngàn ngày phòng trộm cũng có lúc chểnh mảng sơ suất, trì hoãn thời gian chỉ có đêm dài lắm mộng. A Cửu vừa xử lý chuyện trong tay xong thì lập tức thúc giục Chu gia rời khỏi trấn Đông Hương: "Thoát khỏi bọn dai như đỉa này."
"Đương nhiên rồi." Trải qua lần này, Diệp Gia cũng biết trì hoãn nữa thì chẳng khác nào lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn. Dù không muốn nhưng Diệp Gia cũng không hề do dự: "Nghỉ ngơi ba ngày rồi lên đường."
Chuyện đã định, Diệp Gia bèn bàn với Dư thị nên mang theo những gì.
Dư thị kỳ thật đã sớm chuẩn bị xong những thứ cần mang đi, bảo đi là đi ngay. Nghe Diệp Gia kể tình hình bên ngoài, bà nghĩ mà sợ. Nếu Diệp Gia không nói, bà ấy thật sự không ngờ Bắc Đình trong tối ẩn chứa nhiều nguy hiểm như vậy. Lúc này ôm Nhuy Tả Nhi, không khỏi lầu bầu: "May là trong nhà có con, nếu không với cái tính hồ đồ của ta, sợ là đã c.h.ế.t không biết bao nhiêu lần."
Nhuy Tả Nhi đã đến tuổi biết chuyện, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta đau lòng. Nghe Dư thị nói chuyện, cô bé duỗi tay nắm lấy tay Dư thị. Dư thị vỗ về cô, nhìn bầu trời u ám ngoài rèm cửa mà thở ngắn than dài.
"Nương yên tâm đi." Diệp Gia thấy thế không khỏi trấn an bà: "Người bị bắt hết rồi, sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như thế nữa. Hơn nữa chúng ta cũng quyết định dọn đi mà."
Thật ra theo Diệp Gia, dù đám này không bị bắt thì chúng cũng không dám ra tay với Chu gia nữa. Chu Diệp đại thế đã mất, Đột Quyết cũng bị Chu Cảnh Sâm đánh cho tàn phế. Một đám Ô Hoàn và vài ổ dân tộc du mục vô dụng bị Diệp Gia đuổi đánh, liên tục mấy trận đại bại, ít nhất trong vòng mười năm không dám lại đến xâm phạm. Chỉ cần đám người náu trong bóng tối này không cố ý tìm c.h.ế.t thì sẽ không dễ dàng ló đầu ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-781.html.]
"Ta biết nặng nhẹ." Dư thị gật đầu: "Ngươi chỉ cần lo chuyện của mình là được."
Tiết xuân se lạnh, ngày ngắn đêm dài. Hôm đó trôi qua trong chớp mắt.
Sau khi Diệp Gia tận dụng thời gian này để dàn xếp ổn thỏa việc làm ăn của mình, còn thức đêm sửa sang lại một phần tư liệu chế tác địa lôi hàng mẫu, nỏ săn, ám tiễn* và bản vẽ thiết kế lô cốt.
(*) Mũi tên giấu trong tay áo để b.ắ.n lén.
Chuyện làm ăn bên Bắc Đình nếu có thể thu xếp thì đều được thu xếp ổn thỏa, vài chi tiết nhỏ sẽ do người bên dưới phụ trách. Vì lân trước Dương Thành Liệt đánh lén Chu gia, Diệp Gia đã dựa theo chế độ quản lý công ty ở hiện đại mà viết ra một bảng quy tắc nội bộ. Về cách quản lý và làm việc của người bên dưới, mọi thứ từ trách nhiệm đến quyền lợi đều được chia nhỏ cho từng người. Diệp Gia bố trí từng chức vụ, đồng thời phân chia trách nhiệm và quyền hạn cho từng cá nhân, nếu có sai sót sẽ dễ dàng kiểm tra. Bảng quy tắc vừa được liệt ra liền bảo người bên dưới nghiêm túc chấp hành. Linh Đang và Thu Nguyệt tạm thời quản lý cửa hàng son phấn va Tình Tuyết Hiên ở Bắc Đình, xưởng xà bông thơm, cao hoa lê và xưởng phấn má giao cho Thu Nguyệt quản lý. Cửa hàng Tây Thi tìm đầu bếp có tay nghề đến tiếp nhận, cứ cho công thức là hắn ta sẽ làm được.
Ông Tôn về hồi đầu tháng, Tôn Ngọc Sơn quê ở trấn Lý Bắc nên hắn ta chắc chắn sẽ không rời đi. Nhưng ông Tôn lại gặp rắc rối với hai đứa cháu.
Tôn Tuấn trời sinh thông minh, thường khiến Diệp Gia vô cùng kinh ngạc. Diệp Gia từng hứa hẹn sẽ tìm cho cậu bé một người thầy giỏi, nhưng sau đó vì nhiều chuyện cản trở nên không thực hiện được. Lần này Diệp Gia muốn đi, Tôn Tuấn đương nhiên sẽ đi cùng. Tôn Thành dù không hiểu quyết định của huynh trưởng, nhưng nếu Tôn Tuấn muốn đi, hắn ta cũng sẽ đi theo.
Vì chuyện này, ông cháu Tôn gia luôn rất hòa thuận đã cãi nhau to.