Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 776
Cập nhật lúc: 2024-08-05 20:37:20
Lượt xem: 57
Hơn một năm không gặp, A Cửu cũng có chút thay đổi.
Nếu nói trước kia vẫn còn vẻ ngây ngô của thiếu niên thì bây giờ hắn ta đã trưởng thành, là một nam tử khôi ngô anh tuấn. Thân hình cao lớn, khỏe mạnh, ngũ quan sắc nét. Một đôi mắt xanh biếc như sói hoang giữa đêm. Sau lễ rửa tội của chiến tranh, sự thô ráp của quá khứ dường như đã phai nhạt, giống như một thanh kiếm sắc bén vừa ra khỏi vỏ sẽ thấy máu. Nhưng nhìn thấy Diệp Gia, thái độ của hắn ta cung kính hơn trước nhiều. Diệp Gia không nói gì, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, đang suy nghĩ.
".. Nương định dọn về Yến Kinh sao?" Tuy khí hậu và điều kiện sống của Bắc Đình không tốt lắm, nhưng Diệp Gia vừa mở mắt đã ở nơi này, ít nhiều cũng hội chứng vịt con*. Đột nhiên phải rời đi, ít nhiều cũng hơi không đành. Nhưng tình thế hôm nay Diệp Gia cũng hiểu được, có bảy ngàn binh lực bảo vệ, Chu gia vẫn ba lần bốn lượt gặp phải đánh lén, đúng là không quá an toàn.
(*) Hiệu ứng vịt con hay hội chứng vịt non (Baby duck syndrome) là hiệu ứng về tâm lý được ghi nhận trên các chú vịt con mới nở, theo đó, khi mới nở thì những chú vịt non như được bản năng lập trình là nhìn vật thể chuyển động đầu tiên là mẹ của nó và sẽ theo đuôi không rời như hình với bóng và cho dù là con gà hay con người hay bất cứ thứ gì khác chuyển động, miễn là khi chúng xuất hiện lúc nó mới nở, nó sẽ mặc định là mẹ nó. Ở con người, hội chứng vịt con dùng để chỉ việc con người có xu hướng coi những gì xảy ra đầu tiên, trải nghiệm đầu tiên, những cảm xúc đầu tiên là chuẩn mực, khuôn mẫu và hoàn hảo và khoa học gọi đó là tâm lý ấn tượng (Imprinting) hay dấu ấn khó phai.
Dư thị ngồi bên cạnh, mặt lộ vẻ không nỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-776.html.]
Không chỉ mỗi Diệp Gia luyến tiếc, kỳ thật Dư thị cũng chưa chắc bỏ được. Tuy ba năm đầu mới đến Bắc Đình cực kỳ khó khăn, nhưng từ sau khi Diệp Gia gả vào Chu gia, cuộc sống của Dư thị trở nên đặc sắc hơn nhiều. Hiện tại ở Bắc Đình có nhiều sản nghiệp do Diệp Gia một tay sáng lập, nếu chuyển đi thì sẽ bất tiện lắm: "Chuyện này có gấp không?”
"Tốt nhất là nên chuyển đi càng sớm càng tốt." A Cửu không có cảm giác quê cha đất tổ gì sất, hắn ta chỉ muốn mang Diệp Tứ muội và sắp nhỏ trải qua những ngày tháng đủ đầy mà thôi: "Chu Diệp dẫn hơn một vạn cấm vệ quân thoát khỏi Yến Kinh. Với cái tính có thù tất báo của hắn, sợ là sẽ không yên ổn vậy đâu."
Hắn ta vừa thốt ra câu này, Diệp Gia lập tức nhíu mày.
"Hơn nữa, ngoại trừ Chu Diệp, tỷ phu cũng có những động thái quyết liệt đối phó với những thế gia đại tộc ở Yến Kinh. Các đại thế gia cố thủ ở Yến Kinh hàng trăm năm nay tính ra vẫn có chút ảnh hưởng. Bất luận là mua bán, quan hệ, diệt trừ tận gốc là chuyện không hề dễ dàng." A Cửu cau mày suy tư một lát rồi thẳng thắn nói: "Nếu đám người kia muốn cá c.h.ế.t lưới rách, tính động chân động tay với trấn Đông Hương thật, tỷ phu bên kia không duỗi tay tới đây được, mọi chuyện sẽ rất phiên phức."... Diệp Gia đương nhiên hiểu rõ, Hiện tại trấn Đông Hương tựa như một cái bia ngắm sáng loáng, chờ người có tâm đến bắn. Mặc dù Chu Cảnh Sâm đã bố trí binh lực bảo vệ từ lâu, nhưng hắn cũng không thể đảm bảo mọi việc sẽ ổn thỏa.
Hai đợt trước là ví dụ sống.
Suy cho cùng, gia đình đã quen với cuộc sống tự do ở đây. Đột ngột chuyển đến Yến Kinh quy củ sâm nghiêm, đương nhiên sẽ vô thức né tránh. Nhưng so với tự do, an nguy của người nhà vẫn quan trọng hơn. Nhưng nơi này có sự nghiệp mà Diệp Gia bắt đầu từ con số 0, phấn đấu gần ba năm. Là gần như toàn bộ tâm huyết của Diệp Gia ở thế giới này, nàng phải cần rất nhiêu dũng khí mới buông bỏ được.