Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 710
Cập nhật lúc: 2024-08-04 22:56:18
Lượt xem: 83
Bản thân Diệp Gia cũng cảm thấy món canh gà nhạt nhão này khá khó ăn, sau khi nghe thấy hắn ngồi ở bên cạnh mình cứ không ngừng cảm thán vê món ăn, càng nghe nàng càng cảm thấy khó chịu. Nàng không nhịn được mà uống ba ngụm canh, nhìn thấy hắn gắp một miếng thịt kho tộ không ngừng ve vẩy nó ở trước mặt nàng, nàng lập tức đập đũa xuống bàn.
“Chu Doãn Nam! Chàng đang làm gì vậy!
Chu Cảnh Sâm chậm chạp nhai miếng thịt trong miệng mình, liếc mắt nhìn nàng: "Nàng ăn đi, không đói bụng sao?”
Đương nhiên là nàng đói bụng! Nhưng bát canh của không ngonll Nếu như tên khốn này không ăn cơm trước mặt nàng thì có thể Diệp Gia vẫn có thể chịu đựng được. Khi nhìn thấy người ở trước thoải mái ăn uống no say còn nàng chỉ có thể ăn canh gà nhạt nhẽo, đúng là muốn lấy mạng người mài
"... Chàng đang định làm cái quái gì vậy?" Diệp Gia cũng không phải là người quá ngu ngốc, nàng vừa mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt thối tha này của Chu Cảnh Sâm. Sau khi cẩn thận xem xét biểu cảm của Chu Cảnh Sâm, nàng đưa ra một kết luận: "Đừng đùa giỡn với ta nữa, hành động này có thể làm cho bị trâm cảm sau sinh."
Chu Cảnh Sâm gần như bị nghẹn bởi lời nói của nàng, hắn hơi khựng lại rồi hỏi: "... Trâm cảm sau sinh là gì?"
"Ý trên mặt chữ." Tâm trạng của Diệp Gia cũng không thay đổi quá nhiều mà nàng chỉ nhìn Chu Cảnh Sâm rồi nói một cách kỳ quái: "Sau khi sinh co sẽ cảm thấy uất ức."
Chu Cảnh Sâm: '...'
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-710.html.]
"Còn gì nữa?" Nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của hắn, Diệp Gia liếc nhìn những miếng thịt kho tộ được đặt trên đĩa. Mặc dù miệng không ngừng chảy nước dãi, nàng vẫn cố kiêm chế dục vọng của mình: "Vẻ mặt của ngươi trông như thể ta nợ ngươi tám triệu lượng bạc."... Chỉ vậy thôi sao, nàng bị làm sao vậy? Chu Cảnh Sâm lo lắng thở dài, tiểu cô nương này là một người không bình thường.
Chu Cảnh Sâm hiếm khi trở nên ngây thơ như vậy, cho dù là kiếp rước hay kiếp này, hắn đều bình tĩnh và tự kiềm chế được, thậm chí còn có hơi thờ ơ lạnh nhạt. Nhưng không biết vì sao mà sau khi gặp được Diệp Gia, cảm xúc của hắn càng ngày càng thay đổi. Giống như lúc này, cho dù hắn là một vị thần cũng thực sự bị nàng chọc cho tức giận.
Hắn mở miệng muốn nói gì đó. Nhưng khi hắn liếc mắt nhìn Diệp Gia thì thấy sắc mặt của nàng trở nên tái nhợt, mặt mày tràn đây sự mệt mỏi. Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy sự tức giận của hắn là khá vô lý. Hắn thở dài rồi đặt đũa xuống: "Gia nương, ta là tướng công của nàng."
Đột nhiên, không biết vì sao mà Diệp Gia lại cảm thấy rùng mình, nàng mở to mắt nhìn hắn.
"Bất cứ lúc nào, ta cũng muốn được ở bên cạnh nàng." Đây không phải là sự ảo tưởng của Chu Cảnh Sâm, mà là Diệp Gia quả thật có hơi đề phòng hắn: "Cho dù nàng có đang ở trong tình huống nào, có bộ dạng như thế nào thì ta vẫn luôn là tướng công của nàng. Ta hy vọng rằng nàng có thể coi ta là một người trong cuộc, là người thân cận với nàng nhất."
Diệp Gia:
"Nàng cũng đã thấy trạng thái chật vật nhất của ta, vào lúc sống dở c.h.ế.t dở ta hoàn toàn trân như nhộng, vào lúc ta tàn phế què quặt nàng cũng đều nhìn thấy." Chu Cảnh Sâm vẫn luôn mơ hồ hạnh phúc khi ở bên cạnh Diệp Gia, nhưng trái tim hắn thật sự sáng ngời như gương, mọi thứ đều rõ ràng. Đôi khi hành động bài ngoại quả thực rất vô hại, nhưng vẫn làm cho hắn cảm thấy không được thoải mái khi bị từ chối vào những lúc sinh tử thế này: "Ta hy vọng nàng có thể tin tưởng ta."
Diệp Gia mím môi, cúi đầu xuống.
"Ta không cân nàng phải trở nên hoàn hảo, cũng không nàng phải bất khả chiến bại. Đôi khi, nàng có thể ỷ lại vào ta nhiều hơn một chút cũng không sao." Chu Cảnh Sâm dịu giọng, nhẹ giọng nói: "Nàng có thể tin tưởng Tứ muội và nương vậy thì nàng càng phải tin tưởng ta nhiều hơn.