Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 707
Cập nhật lúc: 2024-08-04 22:54:52
Lượt xem: 101
Kể từ khi mang thai, tiểu cô nương này luôn cư xử một cách kì lạ, bây giờ hắn không thể nào nắm bắt được suy nghĩ của nàng. Tuy nhiên đúng là vào lúc này bị nhiễm phong hàn sẽ không tốt cho Diệp Gia và đứa trẻ.
Ngay sau khi hắn thay quần áo xong thì đại phu và bà đỡ cũng đã đến.
Bà đỡ đi vào phòng và không nói gì cả mà chỉ sờ sờ bụng Diệp Gia, vén váy của nàng lên nhìn và nói một câu: "Vẫn còn sớm, không phải vội."
Diệp Gia nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, lúc nay nàng bình chân như vai ăn hết bát mì sau đó còn thuận tiện ăn hết một chén canh. Sau khi Chu Cảnh Sâm thay quần áo rồi đi ra, Diệp Gia thậm chí còn muốn ngủ thêm một chút nữa. Tuy nhiên bà đỡ cảm thấy nàng cứ ngồi như này là không tốt, tốt nhất là nên để nàng xuống giường và đi lại loanh quanh, việc đi lại giúp ích rất nhiều cho việc đứa trẻ dễ dàng chui ra ngoài. Thành thật mà nói, nằm xuống không đau thì không có nghĩa là khi đi lại sẽ không đau. Nhưng vì để giảm bớt sự đau đớn trong quá trình sinh đẻ, Diệp Gia vẫn cắn răng bước đi loanh quanh.
Diệp tứ nguội và Diệp ngũ nguội không thể nào ngủ được. Họ nhanh chóng mặc quần áo vào và đi đến đây để chăm sóc nàng. Lúc trước khi Diệp Tứ nguội mang song thai, nàng ấy và Diệp Gia tuy là chị em cùng cha khác mẹ, nhưng họ lại cùng có một bộ khung xương nhỏ. Chưa kể đến việc sinh đôi còn đau đớn đến mức suýt chết. Tuy nhiên lúc này Diệp tứ muội cũng không nói ra những lời này để dọa Diệp Gia mà chỉ vắt hết óc để truyền thụ lại kinh nghiệm của mình cho Diệp Gia: "Khi tỷ muốn sinh con, ngàn vạn lần tỷ nhớ thở ra và làm theo bà đỡ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-707.html.]
Diệp Gia hiểu rằng việc hít thở đúng cách cũng là một cách để giảm đau, lúc này bụng nàng không đau nên mới có sức để trò chuyện với mọi người. Nhưng nàng còn chưa kịp dứt lời, sắc mặt của nàng đột nhiên trở nên thay đổi, những cơn đau dồn dập dâng lên từng đợt, hai bên thái dương toát mồ hôi lạnh.
Bà đỡ xem xét từng chút rồi để nàng xuống giường đi loanh quanh. Diệp Gia đau đến mức cảm thấy hơi mơ hồ thì đã bị Chu Cảnh Sâm cưỡng ép ôm đi. Không biết là đã đi bộ trong bao lâu, Diệp Gia cảm thấy linh hồn của mình sắp bị xé nát. Rốt cuộc bà đỡ đã đến lúc rồi. Diệp tứ muội đã từng sinh con rồi cho nên nàng ấy có thể ở trong phòng giúp đỡ một tay. Diệp ngũ muội không muốn rời đi nhưng Dư thị cảm thấy nàng ấy sẽ sợ hãi nên bà ấy đã kêu người đuổi nàng ấy đi. Dư thị nhìn Chu Cảnh Sâm một lát, trong lúc bà ấy không biết có nên đuổi nhi tử của mình hay không thì Chu Cảnh Sâm lại nói một câu: "Con sẽ ở lại chăm sóc nàng ấy. Nhưng lại bị Diệp Gia ngắt lời.
"Chàng cũng đi ra ngoài đi." Diệp Gia không cần một nam tử ở trong phòng chăm sóc cho mình, nàng không thích dáng vẻ xấu hổ của mình bị quá nhiêu người chứng kiến.
Chu Cảnh Sâm không hề khó chịu với lời nói của Diệp Gia mà hắn chỉ cau mày nói câu câu: "Ta phải tự mình trông coi nàng thì mới có thể yên tâm." "Không cần.' Diệp Gia kiên trì nói: "Chàng đi ra ngoài canh giữ đi." Chu Cảnh Sâm còn muốn nói tiếp điêu gì đó thì bà đỡ đã mở miệng ngắt lời: "Chủ tử, ngài ở đây cũng chỉ làm lãng phí thời gian và làm xao nhãng tâm trạng của mọi người mà thôi. Sao ngài không đi ra ngoài để cho chủ tử nương nương có thể yên tâm sinh nở. Hài tử không thể đợi được nữa, ngài đừng ở đây làm lãng phí thời gian nữa."
Dư thị không thể chịu đựng được nữa, bà ấy mở miệng trực tiếp trách mắng: "Đi nhanh đi ! Lằng nhà lằng nhằng!"
Nói đến chuyện này, Chu Cảnh Sâm cho dù có lo lắng đến đâu thì cũng không làm đước gì, hắn chỉ có thể liếc nhìn Diệp Gia một chút rời đi."