Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 693
Cập nhật lúc: 2024-08-04 22:47:20
Lượt xem: 79
Từ khi bị lưu đày, bọn họ vùi đầu khai hoang ở Tây Tràng, tin tức không linh thông nên cũng không biết chuyện Tây Bắc đã đổi chủ. Mà người chủ mới không ai khác chính là Chu Cảnh Sâm. Hai đùi người nọ bất ngờ run lên, m.ô.n.g ngã chạm đất.
"Ngươi, ngươi... Người nọ chỉ vào Chu Cảnh Sâm bị dọa nói không nên lời: "Sao lại là ngươi?!"
Chu Cảnh Sâm hỏi cũng không hỏi, trực tiếp kêu người lôi người này ra ngoài.
Hộ bộ thị lang tiền nhiệm tên gì Chu Cảnh Sâm đã quên mất, nhưng người này làm chuyện gì hắn lại nhớ rất rõ. Một người thậm chí không thực hiện được bổn phận của mình thì biết xây cái gì? Ý đồ qua cửa bằng mồm mép ở chỗ Chu Cảnh Sâm là chuyện bất khả thi.
Hai người lập tức xông vào, tóm lấy người nọ và kéo ông ta ra ngoài. Vì sự việc này mà sáu người còn lại mặt mũi tái nhợt nhìn nhau. Có người có cùng suy nghĩ với người vừa rồi đã bắt đầu sợ hãi, run rẩy không dám ngẩng đầu lên. Ánh mắt Chu Cảnh Sâm lạnh lùng quét qua đám người này một vòng, người chột dạ chân run như cầy sấy. Nhưng Chu Cảnh Sâm không vì vậy mà kết luận một cách võ đoán, sai người mang giấy và bút mực tới, phát cho mỗi người một tờ giấy bảo họ vẽ ra một bản thiết kế xây dựng thành trại.
"Cái này, cái này..." Vẽ bản thiết kế xây dựng thành trại? Bản thiết kế xây dựng thành trại vẽ thế nào?
Có vài người còn muốn thật giả lẫn lộn, bây giờ trên trán mồ hôi lạnh thi nhau túa ra. Chu Cảnh Sâm sai người phát giấy bút xuống rồi không quản nữa, chỉ để vệ binh đốt một nén nhang: "Trước khi nén nhang này cháy hết, các ngươi cố gắng lên ý tưởng đi."
Không ít người muốn đục nước béo cò. Cái nơi quỷ quái ở trấn Toái Diệp kia, mùa đông giá rét chỉ có nước c.h.ế.t cóng thôi. Họ quá muốn thoát khỏi nơi đó nên đương nhiên sẽ dùng hết thủ đoạn để nắm lấy cơ hội được đưa ra ngoài. Nhưng họ không ngờ vừa lên đã gặp Chu Cảnh Sâm. Mắt thấy nén nhang kia cháy dần, càng ngày càng ngắn, càng ngày càng ngắn...
Bút chấm mực khựng mãi trên giấy, vốn là không biết làm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-693.html.]
Toàn bộ quá trình Chu Cảnh Sâm đều cụp mắt nhấm nháp nước trà. Mặc dù không ngẩng đầu nhìn họ một cái, nhưng khí thế trang nghiêm bao quanh lại đè ép tới nổi vài người trong đó không chịu được mà tè ra quân. Mùi nước tiểu khó ngửi lan tràn trong không khí, không cần Chu Cảnh Sâm gọi, lập tức sẽ có người tiến vào nhanh chóng lôi người đó ra.
Không biết qua bao lâu, cảm giác như cả thế kỷ. Người ngồi trên đặt tách xuống đánh cái cạch, mọi người nháy mắt ngẩng đầu lên.
Bảy người, một người vừa bước vào đã bị kéo đi, ở giữa lại rớt một người. Nhưng năm bức vẽ còn lại vẫn được giao lên cho Chu Cảnh Sâm, mới tấm thứ nhất đã khiến hắn phải nhướng mày. Mặc dù chưa từng đảm nhiệm chức vụ ở Công Bộ nhưng Chu Cảnh Sâm nghe rộng biết nhiều, đọc đủ sách để nhìn ra sự thô sơ của bản thiết kế này. Mấy người này đều là người có chút học thức lưu đày bên Yến Kinh, khoản vẽ vời thì khỏi bàn. Nhưng nếu xây dựng thành trại theo những gì họ vẽ trên bản thiết kế thì sợ là thành trại sẽ bị đào rỗng mất thôi.
Chưa kể những thứ khác, chỉ riêng vật liệu gỗ này đủ để binh sĩ toàn thành khỏi phải ăn bánh hấp khô trong một năm.
"Xùy...' Chu Cảnh Sâm phì cười, da đầu người phía dưới căng thẳng.
Có người cảm thấy mình vẽ không tệ cũng sợ hãi nhìn Chu Cảnh Sâm. Chu Cảnh Sâm xem hết bản vẽ, chỉ có một tấm miễn cưỡng nhìn có vẻ ra dáng ra hình. Chu Cảnh Sâm cầm tấm kia nhìn nửa ngày, hỏi một câu: "Bức này là ai vẽ?"
Năm người im lặng một lúc, sau đó một người trung niên dáng người thấp bé đứng ra nói: "Là ta."
“Ngươi tên họ là gì?"
Trái tim người nọ đập mạnh, ước chừng đoán ra mình được nhìn trúng, hắn ta không giấu được sự vui mừng: "Tiểu nhân họ Triệu, tên Vĩ Thanh. Từng nhậm chức ở Công bộ."