Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 682
Cập nhật lúc: 2024-08-03 22:05:06
Lượt xem: 120
Nhắc đến thì Chu Cảnh Sâm đã âm thầm làm chủ đưa người Dư gia đến Bắc Đình kể từ tháng ba tháng tư trước đó. Lúc đó suy nghĩ cho sự an toàn của bọn họ, nên đã không nói vị trí của Dư gia cho người khác biết. Một là người biết càng ít càng tốt, hai là tình hình của đô hộ phủ ở An Tây phức tạp, lúc đánh trận không thể sắp xếp được. Bây giờ thế cục của Tây Bắc tạm thời đã ổn định, nếu như Dư thị muốn gặp, đương nhiên Chu Cảnh Sâm sẽ sắp xếp.
"Nương có muốn gặp mấy người ngoại tổ và cửu cửu không?”
Dư thị nghe vậy thì giật mình, mím môi, đột nhiên có cảm xúc dạt dào khó nói khi vê cố hương. Nói ra thì, Dư thị đã không gặp người Dư gia bốn năm năm rồi, Dư gia sẽ rơi vào bước đường này ít nhiều cũng có liên quan tới phủ Cảnh Vương. Tuy Dư thị chưa từng nhắc đến, nhưng trong lòng lại cảm thấy có lỗi với người nhà nương. Khựng một lát, bà ấy mới hỏi: "Mấy người ngoại tổ của con có khoẻ không?"
"Đương nhiên đều tốt." Chu Cảnh Sâm mỉm cười: "Ngoại tổ lo lắng nương không thể chăm sóc tốt cho bản thân mình, thường hỏi tình hình gần đây của nương."
Vừa dứt lời, mắt của Dư thị đột nhiên đỏ lên. Bất kể có lớn chừng nào, thì trước mặt cha nương đều là trẻ con. Dư thị chùi đôi mắt ẩm ướt, hít một hơi thật sâu, hỏi thăm cặn kẻ tình hình gần đây của người Dư gia.
Nghe Chu Cảnh Sâm kể suốt chặng đường lưu đày này, người Dư gia nhận được sự chăm sóc của rất nhiều người và không bị đại tội, nên bà ấy cảm thấy yên tâm rất nhiều. Từ khi bà ấy bị lưu đày cho tới nay ngoại trừ biết ơn sự trớ trêu của đời người ra, điều mà bà ấy bận tâm nhất chính là cha nương và huynh đệ chịu sự liên lụy của bà ấy. Đại gia tộc bốn trăm năm của Dư gia, bởi vì bà ấy mà bị lụn bại cả nhà. Đây mãi là nỗi đau không dám động chạm trong lòng của Dư thị. Bây giờ được biết cả nhà đều khỏe mạnh, ấm ức tích tụ trong lòng bà ấy tự nhiên bớt đi rất nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-682.html.]
Dư gia không dám nói là gia đình đức độ nhưng cũng có thể coi là ân nhân của rất nhiều người đọc sách bần hàn. Mấy năm nay Dư gia đã làm những việc thiết thực cho người bần hàn trong thiên hạ, suốt chặng đường lưu đày này không chịu tội thực sự là tốt quá rồi.
"Bọn họ khoẻ là được rồi, bọn họ sống tốt là được rồi." Dư thị thì thâm nói: "Có cơ hội sẽ gặp lại, bây giờ không vội.
Chu Cảnh Sâm ít nhiều cũng có thể đoán được tâm tư của Dư thị, lặng lẽ ngôi xuống với Dư thị đợi bà ấy tiêu hoá tâm trạng.
Lâu sau, Dư thị thở một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên, cười nói: "Bây giờ nương không còn tham vọng nhiều nữa, chỉ mong sao con và Gia nương đều tốt hết. Gia nương là một đứa trọng tình trọng nghĩa, giỏi giang lại thông minh. Tuy xuất thân thôn dã, không quý giá như những nữ tử khuê các Yên Kinh, nhưng đây mới là điểm mà Gia nương mạnh hơn các nữ tử tâm thường khác. Gặp được Gia nương, nhà chúng ta cũng coi như trong cái rủi còn có cái may." Chu Cảnh Sâm không nói gì, chủ cười nhạt nghe Dư thị càu nhàu. Hai mẫu tử họ nói chuyện rất lâu, Bây giờ Dư thị không còn nhắc đến Cố Minh Hy nữa. Trước đây bà ấy luôn lo lắng con trai cố chấp, bây giờ nghĩ lại là bà ấy bị ma chướng rồi. Tính cách của con trai như vậy, sao có thể chần chừ không tiến tới chỉ vì một Cố Minh Hy?
"Bỏ đi, nương cũng không giữ con lại lâu. Con và Gia nương cũng lâu rồi không gặp, con hãy ở bên nó nhiều hơn." Dư thị vừa nói xong liền đứng dậy đuổi người.
Chu Cảnh Sâm cười một tiếng, liền gật đầu rời đi.
Dư thị nhìn bóng lưng đã đi xa của hắn, trong lòng rất vui mừng. Sau khi thành hôn với Gia nương, Doãn An cũng trở nên có khí chất hơn rất nhiêu. Mấy năm nay, tuy nói phủ Cảnh Vương gặp phải những đả kích thảm hại, cũng đang hồi phục dần dần.