Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 673
Cập nhật lúc: 2024-08-03 22:01:18
Lượt xem: 157
Một lần đ.â.m lưng, sau này sẽ chỉ có mười, một trăm lần đ.â.m sau lưng, vì vậy quyết không thể dung túng. Đưa ra quyết định đúng đắn khi cần thiết.
Bỏ lại những lời này, Diệp Gia xoay người rời đi, không thèm nhìn Dương Thừa Cương nữa.
Lòng Ba Trát Đồ chấn động, sắc mặt Dương Thành Cương đã trắng bệch.
Không kể chuyện ở trấn Đông Hương nữa, bên Luân Đài lại là một hồi kịch chiến. Mới ba tháng đánh không dưới mười trận, lần nào cũng kết thúc bằng thất bại của quân Đại Yến.
Lại nói tiếp, quân đồn trú ở Luân Đài mạnh hơn binh lính sống an nhàn sung sướng ở khu vực Trung Nguyên nhiều, nơi đóng quân ở đây quanh năm chống giặc ngoại xâm, quân lính đều đã tiếp xúc với m.á.u thật người thật. Tướng sĩ khu vực Trung Nguyên mặc dù giỏi cưỡi ngựa b.ắ.n cung, nhưng đao thật kiếm thật mà đánh về bản chất vẫn có sự khác biệt với luyện tập bình thường. Năm vạn quân tinh nhuệ đối mặt với quân đồn trú biên giới lại không thể đột phá vòng vây, Luân Đài mãi vẫn không hạ được.
Trong ngoài Gia Du Quan, tử thương vô số. Bởi vì song phương giằng co, trong khoảng thời gian này ngay cả tuyến đường thương mại đông tây cũng bị cắt đứt. Thương nhân Trung Nguyên sợ chết, không dám đến Tây Vực. Lớp lớp trạm kiểm soát Tây Vực càng ngày càng nghiêm mật, thường sẽ không để người không rõ lai lịch trà trộn đi qua.
Cùng lúc đó, Cố gia ở Yên Kinh đang sốt ruột vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-673.html.]
Từ lúc Cố Minh Dực gặp chuyện không may, Cố Minh Hy đã vội đưa Cố gia về Yến Kinh. Đã vài tháng kể từ khi đoàn người Cố gia rời khỏi Bắc Đình, tình hình khá thảm. Cố Minh Dực bị thương quá nặng, không có gì bất ngờ xảy ra, c.h.ế.t trên đường về kinh. Quan tài mang về Yên Kinh, mục nát chỉ còn lại xương cốt. Chuyện này cho Cố gia một một kích chí mạng khiến Long Chi Công bừng tỉnh khỏi mộng đẹp.
Từ sau khi về nhà, Cố Minh Hy nhốt mình trong sân, lâu rồi không ra cửa.
Đối với nàng ta mà nói, cái c.h.ế.t của Cố Minh Dực không mang lại đả kích quá lớn, điều duy nhất khiến nàng ta cảm thấy khó chấp nhận là thái độ lạnh lùng của Chu Cảnh Sầm đối với mình. Sau khi bị buộc phải trở về Yên Kinh, nàng ta thường nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng của Chu Cảnh Sâm, đến mức trốn trong phòng khóc trước gương, buồn bực cả ngày.
Đây là tình huống nan giải nhất mà nàng ta gặp phải từ khi trùng sinh đến nay, đập nát trái tim cao cao tại thượng của nàng ta xuống đất. Nàng vốn tưởng bắt đầu lại từ đầu, nắm được tiên cơ thì mọi chuyện nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió, nàng ta có thể chà đạp Cố Minh Nguyệt ưa diễu võ giương oai đời trước, dẫm nát ả dưới chân mình, nghiền vụn tôn nghiêm của ả. Kết quả hiện thực lại tát lật mặt nàng ta, khiến mọi si tâm vọng tưởng của nàng ta đều biến thành bọt nước.
Nàng ta nghĩ mãi không ra, thật sự nghĩ mãi không ra. Rốt cuộc là không đúng chỗ nào, tại sao mọi chuyện lại không như nàng ta mong đợi? Rõ ràng nàng ta biết rất nhiêu chuyện, cũng cắt đứt sự tán thành của Cố gia đối với Cố Minh Nguyệt, nhưng Cố Minh Nguyệt c.h.ế.t tiệt vẫn lên làm hoàng hậu. Cố Minh Nguyệt thì thôi đi. Suy cho cùng bạo quân kia là một kẻ điên, chỉ nàng ta mới chịu đựng nổi. Vì sao Duẫn An ca ca cũng cưới người khác? Cố Minh Hy ngày nhớ đêm nghĩ, nghĩ mãi không ra, thậm chí còn bị ám ảnh. Nàng ta không hiểu sao một thôn phụ quê mùa lại có thể dễ dàng chiếm lấy vị trí của mình, đồng thời xúi giục Duẫn An ca ca coi thường tình cảm hơn mười năm của họ, còn ghét nàng ta ra mặt. Rốt cuộc là do đâu?
Không phải ông nội nói nàng ta là phúc tinh của Cố gia sao? Nói nàng ta là phúc tinh ông trời phái tới dẫn dắt Cố gia đi đến vinh quang.
Cố Minh Hy chưa bao giờ hoài nghi sự đặc biệt của mình, giống như người khắp thiên hạ chỉ có một cuộc đời nhưng nàng ta thì có thể có thể mắc sai lầm và bắt đầu lại.