Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 666
Cập nhật lúc: 2024-08-03 21:58:57
Lượt xem: 82
Vừa vặn ba đứa nhỏ ghé vào trên bàn, Tôn Tuấn nghe được động tĩnh thì ngẩng đầu nhìn Diệp Gia. Diệp Gia nâng dấu tay sờ đầu. Huynh đệ Tôn Tuấn rất ngoan ngoãn, ngồi ở một bên còn thật sự xem sách. Nhuy tỷ nhi đang viết chữ, thấy Diệp Gia đến nhìn vê phía Diệp Gia cười với nàng. Muốn mở miệng nói chuyện, bị Dư thị trừng mắt nhìn một cái, ngoan ngoãn cúi đầu tiếp tục xem sách. Trên thảm tiểu oa nhi không đến hai tuổi đang ngồi, đang chơi với những con người bằng gõ, cũng không tính là tranh cãi âm ï.
Song bào thai không cần người đỡ cũng có thể chạy, chạy lạch cạch giống như một ngọn pháo đốt.
Mấy đứa nhỏ trong phòng này đều rất thích Diệp Gia, chẳng sợ Diệp Gia bình thường cũng không đến, bọn chúng vẫn thích. Tiểu Thất Tiểu Bát mỗi lần thấy Diệp Gia đến đều phải chạy lại ôm. Trước kia Diệp Gia sẽ ôm lấy một trong hai đứa, chỉ là hôm nay không có tâm trạng. Nàng mới vừa tiến đến, Tiểu Bát đã đứng lên rồi bay đến như tiểu pháo đốt, làm tư thế lặn xuống nước đi về phía Diệp Gia.
Hiện giờ bụng Diệp Gia đã gần ba tháng, thai vị đã ổn nhưng không thể tùy ý va chạm. Tiểu hài tử vừa đến gần đã bị Hoàn Bội ngăn lại, Dư thị cũng sợ tới buông sách đứng lên.
"Dì dì dì -" Tiểu Bát giang rộng cánh tay ở trước mặt Diệp Gia: "Muốn ôm! Muốn ôm!"
Một đứa muốn được ôm, đứa khác cũng bỏ thanh kiếm gỗ xuống chạy đến đòi ôm.
Hai đứa nhỏ Này đã bị theo Diệp Gia cho ăn rất nhiều , mới gần hai tuổi đắc béo lùn chắc nịch. Ngày thường cha mẹ đối tốt, bộ dạng đứa nhỏ cũng trắng trẻo, mềm mại, đặc biệt giống hai quả cầu tuyết. Bình thường Dư thị cũng rất thích thú, nói một câu cũng không bỏ được. Vừa rồi đột nhiên như thế đã dọa Dư thị một trận, bà ấy bước nhanh đi đến ôm Tiểu Bát ra một bên. Chỉ vào mũi Tiểu Bát giáo huấn. .
Nói xong, quay đầu nhìn về phía Diệp Gia cũng không nể mặt đến khiển trách nàng: "Gia nương con cũng là, đứa nhỏ nói cái gì con cũng chiều theo. Hai đứa nhỏ này đang trong tuổi hiếu động, nếu là bị một cước đã trúng kia cũng không được."
Diệp Gia nghĩ thầm, rằng hai đứa nhìn tuổi một điểm nhỏ, thật ra rất thông minh. Khi được ôm sẽ không loạn đá loạn lung tung. Chỉ là nghĩ đến nếu nói lời này ra hẳn là sẽ bị trách mắng tiếp, hiện giờ nàng quả thật nên cẩn thận một chút: "Đúng, đúng, đúng, nương, con biết rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-666.html.]
"Con cũng chỉ biết nói thôi đúng không? Ta bận rộn cũng sẽ không nhớ rõ." Dư thị tức giận đến chọt cái trán Diệp Gia một chút.
Dư thị bỗng nhiên lớn tiếng nói chuyện, mấy đứa nhỏ trong phòng tranh cãi ầm ï đều im lặng .
Tiểu Thất Tiểu Bát tuổi còn nhỏ, chớp đôi mắt to, nghẹn miệng muốn khóc. Diệp Gia vội sờ đầu chúng nó dỗ dành hai câu không khóc, không khóc, rồi kêu Hỉ Lai ôm hai đứa trẻ ra ngoài. Diệp Gia dừng một chút nói: "Nương, có một số việc ta phải với các ngươi nói một chút." Dư thị vừa thấy nàng nghiêm túc, trong lòng lộp bộp một cái.
Dừng một chút, mới mở miệng: "Chuyện gì?”
Diệp Gia cũng có chút sợ chính mình nói chuyện giật gân, căn nhắc một lát, đem nói sự khác thường bên ngoài sân cho Dư thị nghe.
Dư thị mở to mắt có chút phản ứng không kịp: "... Con nói là, mấy ngày nay có người di chuyển bên ngoài sân chúng ta sao?"
"Vân, bãi cỏ bên tường viện có người đã giam lên." Diệp Gia gật đầu.
"Trời al Trên tay Dư thị nổi da gà.
Hơn nữa, mấy ngày nay Dư thị cũng thường xuyên đi ra ngoài, thường xuyên đi đến xưởng sắp xếp dược liệu cần thiết để sản xuất lê hoa cao, nên không bà ấy không thể không đi đến đó. Diệp Gia nói việc này, thế nào mà một chút ấn tượng bà ấy cũng không có?
Chỉ là Dư thị cũng biết bản thân không tỉnh táo bằng con dâu, đa số thời điểm bà ấy đều mơ hồ đích. Mọi chuyện nghe con dâu khẳng định đúng.