Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 605
Cập nhật lúc: 2024-08-03 18:20:42
Lượt xem: 73
Lại để bà ấy nằm lên giường một lần nữa, trước khi rời khỏi thì còn liếc mặt nhìn người trên giường một cái."Tướng công, chàng nói xem có phải bà ấy không phải là ăn mày, mà chỉ là một người đi lạc thôi không?”
"Hửm?" Chu Cảnh Sâm không biết đang suy nghĩ gì, nhưng khi nghe thấy như thế thì đã hồi hồn lại.
"Chính là, bà lão ấy không phải là một người ăn mày đúng không?"
Thời cổ đại, người có tiền đọc sách là rất ít, càng không nói chi là một người phụ nữ biết chữ. Một người có thể đọc ra một bài thơ dài như thế, không thể khẳng định là bà ấy biết chữ, nhưng có thể chắc chắn bà ấy đã từng tiếp xúc với người có kiến thức cao thâm trong văn học. Theo lẽ thường mà nói thì một người lớn tuổi như thế lại ôm mấy thứ như thế đi lung tung thì hoặc là cửa nát nhà tan bị buộc phải lang thang khắp nơi, hoặc là người lớn tuổi này đã bị lạc ngoài ý muốn.
Chu Cảnh Sâm nhướng mày lên: "Gia Nương muốn giúp bà ấy tìm người nhà sao?"
"Ách... cũng không phải như thế" Tìm người là một việc khó. Đời sau tin tức phát triển mạnh như thế thì một người bị lạc cũng phải tìm mất mười, hai mươi năm, lại không nói chi đến có khả năng không thể nào tìm thấy được. Hiện tại là thời đại thông tin bị cản trở, tìm người lại càng giống như mò kim đáy bể: "Chúng ta cũng không vội lắm, nên dành chút thời gian đến phủ nha một chuyến, nhờ quan phủ giúp đỡ tìm người thân bà lão ấy. Dân chúng cũng không để chuyển này cho quan phủ lo đúng không?"
Vu Điền là thành lớn, đương nhiên ở đây có quan phủ. Đi báo quan cũng không khó, chỉ là vào giờ này thì chắc chắn không được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-605.html.]
Chu Cảnh Sâm cười ảm đạm: "Đương nhiên, không cần vội."
Trời cũng đã hoàn toàn tối rồi, đường lớn đã truyền đến tiếng ồn ào. Nam nữ trẻ tuổi đi lại trên đường giăng đầy hoa đăng, hai bên có các hàng quán. Các tiểu thương hét to mời chào khách. Có trò đoán chữ, thổi đồ chơi làm bằng đường, các bức tranh làm bằng đường, ... rộn ràng tấp nập, cực kỳ nhộn nhịp. Chỉ là cách nhau nhau mấy trăm dặm đã khác biệt lớn như thế.
Từ sau khi xuyên đến thế giới này Diệp Gia luôn bận rộng, đã lâu nàng không có nghỉ ngơi vui chơi, hiện tại có chút hưng phấn.
Hiện giờ nàng nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy mới mẻ. Nghe những người nói chuyện cũng cảm thấy vui vẻ. Chu Cảnh Sâm ở bên cạnh che chở cho mình. Trên đường hai người đi luôn khiến người khác phải quay đầu. Diệp Gia không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ đứng trước sạp xem khỉ con đang làm xiếc. Con khỉ đó một tay cầm chiêng đồng một tay cầm cái chùy, gõ vang lên tiếng đỉnh đinh đang đang. Mọi người bị chú khỉ này hấp dẫn, nhìn nó nhảy qua vòng lửa mà tất ca đều ve tay hoan hô. Diệp Gia cảm thấy hay, vừa muốn nói gì đó lại phát hiện Chu Cảnh Sâm ở bên cạnh đã không thấy tung tích đâu. Trong lòng nàng giật mình, nhón mũi chân tìm người khắp nơi. Nhưng bất hạnh là bản thân không đủ cao, mà người lại tập trung đông đúc, nhón mũi chân cỡ nào cũng không tìm thấy được Chu Cảnh Sâm.
Diệp Gia có chút sốt ruột, thâm nghĩ Chu Cảnh Sâm này sao lại đi lung tung như thế. Nếu như bị người ta lừa đảo, bắt cóc đi thì có thể cười c.h.ế.t hắn.
Nói thâm trong lòng như thế, nàng cảm thấy có một đôi tay di chuyển từ thân dưới của nàng đến trên xương sườn rồi nhấc nàng lên.
Bị động tác đột ngột làm cho hoảng sợ, trong lúc nhất thời nàng giống như một ngỗng lớn bị hoảng sợ, định chuẩn bị quay đầu lại muốn la lên. Nhưng người đó ở phía sau lại cản trở những người ở xung quanh. Lại có một mùi hương mát lạnh quen thuộc bao quanh nàng, thế mới biết được tên khốn ôm phần sườn nàng chính là Chu Cảnh Sâm. Hơi thở rơi trên ót của Diệp Gia, người đó còn rất quan tâm hỏi nàng: "... Hiện giờ có thể thấy rồi sao? Còn muốn cao thêm một chút nữa không?"
Diệp Gia:’’…’’