Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 603
Cập nhật lúc: 2024-08-03 18:20:10
Lượt xem: 86
"Có thể dẫn theo một đoạn không?" Diệp Gia nhìn bà lão thật sự rất đáng thương: "Nói không chừng còn có thể mang theo một người đó. Ví dụ như hai vợ chồng nhà buông dẫn theo mẹ già bị bệnh đi khắp nơi tìm thầy thuốc, vân vân. Không phải là sẽ thuyết phục hơn so với việc đi buông sao?"
Chu Cảnh Sâm: "... Gia Nương nói rất đúng. Nhưng nếu để nương biết thì sẽ không vui."
Diệp Gia: "...'
Đoàn người chỉ ở lại khách điểm một ngày. Ngày sau khi trời vừa sáng đã khởi hành tiếp tục lên đường.
Diệp Gia để bà lão ở phía sau xe của một trong hai chiếc xe ngựa, để lại hai hộ vệ chăm sóc. Bà lão hình như cảm thấy đoàn người Diệp Gia không có ác ý với bà ấy nên người cũng khá im lặng. Chỉ cần không đụng đến cái bình trong lòng bà ấy thì sẽ không tạo ra âm thanh gì.
Xe ngựa đi nhanh, trên đường gặp được đều là quan đạo, dọc theo đường đi cũng rất thuận lợi.
Chuyến đi đến Vu Điền này vốn không xa. Bọn họ đến trong thành Vu Điền cũng vừa lúc trời vừa tối. Thành Vu Điền tấp nập hơn nhiều so với Đông Hương Trấn. Vào giờ này vẫn còn không ít hàng quán đang mở cửa. Hình như là có lễ hội đặc biệt gì đó, nơi nơi đều treo đèn lông đỏ. Nam nữ trẻ tuổi mặc những bộ đồ mới chơi đùa vui vẻ, đi khắp mọi nơi. Chu Cảnh Sâm sốc màn cửa lên nhìn, xe ngựa dừng lại ở một khách điểm trong thành nam.
Thuê bốn căn phòng, chỉ hơi sắp xếp một chút thì hộ vệ đã vào trong thành tìm thay thuốc đến đây một chuyến.
Y quán trong thành Vu Điền không ít, mời được thầy thuốc cũng không phải là việc khó. Chỉ chốc lát sau thầy thuốc đã đến rồi. Lão đại phu trên lưng đeo hòm thuốc nhưng đi rất nhanh, mới vào phòng đã chạy đến bên giường để bắt mạch cho bà lão.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-603.html.]
Một lúc lâu sau, ông ấy mới thu lại tay rồi lắc đầu nói: "Bà ấy bị hao tổn khí huyết, thân thể yếu đuối, lại bị thương nặng, bệnh càng thêm bệnh, rất khó trị. Với tuổi này, bà ấy sợ là không sống được mấy năm."
Vốn còn muốn nói thêm gì đó nhưng quay đầu nhìn thấy dáng vẻ của hai người Diệp Phàm và Chu Cảnh Sâm. Hai người này chỉ đứng ở một bên thôi cũng khiến cho người khác cảm thấy không thể khinh thường, không giống là con của bà lão này. Nên ông ấy nuốt lại lời định nói xuống.
Diệp Gia nhìn ra được suy nghĩ của đại phu, con ngươi ảm đạm cười nói: "Đại phu cứ kê đơn thuốc là được rồi."
Lão đại phu gật đầu, kê ra một phương thuốc an thần bổ thân. Biết được đây không phải là con của bà lão này nên ông cũng không viết ra những vị thuốc mắc tiên. Nếu Diệp Phàm đã mời đại phu đến thì cũng không lo lắng chuyện tiên thuốc men. Đưa phương thuốc cho hộ vệ, dặn hộ vệ tiễn đại phu ra ngoài sẵn tiện đi bốc thuốc, sau đó lại đưa cho phòng bếp của khách điếm nấu là được.
Diệp Gia vỗ vạt áo, đang chuẩn bị trở về phòng mình thì quay đầu lại thấy Chu Cảnh Sâm vẫn còn đang đứng trong phòng của bà lão không biết đang nhìn cái gì, nàng cảm thấy kỳ lạ: "Tướng công, chàng còn ở đây làm gì? Hôm nay không bận sao?"
Ánh mắt lạnh của Chu Cảnh Sâm di chuyển từ cổ bà lão đến trên mặt của Diệp Phàm lại biến thành dịu dàng. Hắn ngừng suy nghĩ lại rồi nói: "Ừm. Hôm này là lễ thượng tị, không phải Gia Nương không mang quần áo đến sao? Đi thôi, lễ hội tối nay trong thành Vu Điền rất nhộn nhịp. Chuẩn bị một chút, chúng ta đi tham gia lễ hội, bữa tối cũng dùng ở chợ đi."
Nàng thường xuyên tắm rửa thay y phục, đồ lót cũng thay mỗi ngày, áo ngoài dù trời lạnh cũng phải bốn năm ngày đổi một lần. Những thói quen này dù là ở cổ đại cũng không có cách nào thay đổi được. Chu Cảnh Sâm hiểu rất rõ các thói quen của Diệp Gia, đương nhiên biết được hai ngày này nàng không được thay quần áo nên rất khó chịu.
"Ban đêm mà những cửa hàng may mặt cũng mở cửa sao?" Hai mắt của Diệp Gia quả nhiên sáng lên, hăng hái hơn nhiều.
"Đương nhiên."