Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 595
Cập nhật lúc: 2024-08-03 18:01:20
Lượt xem: 127
Có lẽ người này còn đặc biệt xử lý trước khi quay về, trong miệng còn có hương trà nhàn nhạt.
Trong khe hở của môi, Diệp Gia nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của hắn: "Không tìm đến là nàng liên quên ta, tiểu nương tử nàng đúng là bạc tình bạc nghĩa!"
Diệp Gia:
Đây không phải do quá bận rộn sao!
Quên là không thể nào quên được.
Dù sao thì cũng đã là một người trưởng thành, cùng lắm chỉ là sau này trí nhớ sẽ không tốt mà thôi.
Nhưng đương nhiên Diệp Gia sẽ không vì chuyện này mà chọc giận hắn.
Nói qua loa hai câu lại tiếp tục dựa vào bờ vai hắn ngủ tiếp tục ngủ.
Không thể không nói, ở trên xe ngựa mà càng tỉnh táo thì chỉ muốn nôn, còn ngủ thì cảm giác sẽ tốt hơn một chút.
Lắc qua lắc lại còn có hiệu quả thôi miên.
Chu Cảnh Sâm ôm nàng một lát, sờ đầu nàng một cái roi thở dài một hơi.
Thế nào mà hắn lại chọn một người không có lương tâm lại có suy nghĩ kỳ lạ như thế làm bạn cả đời chứ?
Hồi tưởng lại tâm trạng một lát, rồi người cũng dựa vào bả vai của Diệp Gia đang ngủ.
Hắn đã mất ngủ liên tiếp hai đêm, có thể tỉnh táo trước mặt Diệp Gia cùng là vì tuổi còn trẻ.
Hai người không biết đã dựa vào nhau ngủ bao lâu. Xe ngựa cuối cùng cũng vang một tiếng rồi dừng lại.
Xe dừng lại thì Chu Cảnh Sâm đã mở mắt ra.
Diệp Gia vẫn tựa vào lòng hắn ngủ ngon lành.
Hắn chuyển động cảnh tay cứng ngắc của mình, rồi vén màn cửa xe nhìn ra bên ngoài.
Xe ngựa dừng lại trước cửa một khách điếm. Xe ngựa đã đi được hai canh giờ, bên ngoài cửa sổ cũng đã là sáng sớm.
Người Chu Cảnh Sâm chỉ mới động đậy một chút thì Diệp Gia tỉnh lại.
Trong xe ngựa xóc nảy điên cuồng, Diệp Gia tỉnh dậy vì người ôm nàng động đậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-595.html.]
Diệp Gia nhìn tay áo bên đùi của Chu Cảnh Sâm, rồi nàng cũng đưa đầu nhìn theo hắn ra bên ngoài.
Không biết đã đến đâu, bốn phía đều là cây, cảnh vật khắp nơi có chút hoang vu. Đây là nơi nào?
Trong lòng Diệp Gia tò mò, đang chuẩn bị bước xuống xe, nàng đi thẳng đến bên cửa xe ngựa rồi mở cửa.
"Hửm? Làm sao vậy?" Tay Diệp Gia đặt lên màn xe, rôi nói một câu.
Người phía sau lại chậm chạp không có chút động đậy nào. Nàng cảm thầy kỳ lạ rồi quay đầu nhìn về phía người có khuôn mặt cứng ngắc chỉ đang ngồi chứ không nhúc nhích gì, Chu Cảnh Sâm: "Không xuống xe sao?"
Chu Cảnh Sâm ngước tâm mắt im lặng lên nhìn nàng một cái. ... Không biết tại sao, nhưng trong nháy mắt Diệp Gia đã cảm nhận được trong mắt hắn có một sự oán niệm.
Ánh mắt nàng di chuyển từ đùi hắn rồi đến khuôn mặt hắn. Diệp Gia trừng mắt nhìn hắn: "Đã tê rồi sao?"
Chu Cảnh Sâm không nói ra, chỉ dùng ánh mắt ai oán nhìn nàng.
Diệp Gia: "... Cũng không phải ta cố ý."
Lúc này khóe miệng của Chu Cảnh Sâm mới nâng lên: "Gia Nương."
"Ừm"
Tia sáng ban mai ngoài cửa sổ chiếu lên đôi gò má hắn. Ánh mắt Chu Cảnh Sâm như một hô nước sâu, sóng nước dịu nhẹ.
Người nhìn như rất gây, hai chân cũng rất dài, nhưng khi sờ được thì lại toàn thịt, rất rắn chắc.
Diệp Gia xoa bóp cho hắn nửa ngày, hỏi hắn cảm thấy đỡ hơn chưa thì người này lại lườm nàng: "Vai cũng bị dựa cả đêm, giữ nguyên một tư thế không động đậy, hiện tại cũng không động đậy được...
Diệp Gia: "... Hiểu rồi."
Xoa chân xong lại tiếp tục xoa vai cho hắn.
Diệp Gia bận rộn xoa bóp cho hắn, để giúp hắn lưu thông máu, cuối cùng thì người này mới không mím môi nữa, rồi mới nói: "Đã được rồi, đi thôi."
Nói xong hắn nhanh chân đứng dậy, khom người đi xuống xe ngựa, cả người đều là cảm giác vui vẻ.
Diệp Gia: "...'
Diệp Gia bĩu môi không nói được lời nào. Sau đó mắng thầm hắn mấy câu rồi mới đi xuống theo hắn.
Bốn phía nơi này cũng thật hoang vu, phía trước là một cánh rừng, phía sau cũng là một cánh rừng khác.
Khách điếm nằm ngay ngã tư của thành trấn.