Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 594
Cập nhật lúc: 2024-08-03 18:00:19
Lượt xem: 149
Nghe thật có đạo lý: "Không thể bay lên trời được, cũng không thể đi trên đường. Vậy không bằng đi ở dưới đất... Nhưng mà Gia Nương, nàng dự định ở lại Thẩm phủ bao lâu?”
Diệp Gia không chút nghĩ ngợi nói: "Ở đến khi chàng đánh giặc xong thì ngưng." Chu Cảnh Sam:
Tiểu nương tử này đang định mặc kệ hắn ở Luân Đài một mình sao?
Diệp Gia không biết Chu Cảnh Sâm đang nghĩ tới điều gì, ánh mắt nhìn nàng bỗng nhiên trở nên u oán.
Nàng không để ý ánh mắt u oán của hắn, xoay người đi đến bên bàn đọc sách. Từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp giấy.
Bên trong số bản vẽ này có một tấm bản đồ hoàn chỉnh của đường hầm và các vị trí hố khác.
Diệp Gia đặt bản đồ giấy lên bàn, thao thao bất tuyệt: "... Nếu không phải ở đây không tìm được người trộm mộ thì có lẽ là sẽ đào nhanh hơn."
"Nàng còn muốn tìm người trộm mộ sao?" Chu Cảnh Sâm không biết phải hình dung như thế nào: "Nàng có biết người trộm mộ làm gì không?”
Diệp Gia im lặng: "Trộm mộ đó, tại sao lại không biết? Không phải có kỹ năng như thế sẽ rất tốt sao?"
Chu Cảnh Sâm: ”..."
"... Ta sẽ tìm người đến thay thế chuyện đào hầm, nàng cũng đừng quan tâm. Nhanh chóng thu dọn hành lý một chút." Chu Cảnh Sâm cảm thấy tiểu nương tử Diệp Gia này lạnh đi rất nhanh, hắn ôm rất lâu thì mới ấm lên một chút.
Kết quả hơn bốn tháng không thấy, tiểu nương tử này đã trực tiếp quên mất hắn. Tại sao lại có thể như vậy!
Nhất định phải ôm lại!
Tất nhiên là lần này phải đi ra ngoài, nhưng có dẫn theo Diệp Gia hay không thì cũng không phải chuyện bắt buộc.
Chỉ là Chu Cảnh Sâm đã không gặp Diệp Gia 4 tháng, không thể kiềm chế được nỗi tương †ư.
Hắn đã cất tư tâm, cố ý đến dẫn Diệp Gia đi: "Mau mau thu dọn, xe ngựa chờ ở bên ngoài."
Diệp Gia: "... Vội thế sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-594.html.]
Vốn là nàng còn tưởng rằng sớm nhất sẽ là sáng mai xuất phát, đợi nàng nói chuyện cùng Dư thị. Kết quả là nàng suy nghĩ nhiều rồi, có lẽ là Chu Cảnh Sâm người này trở vê cũng không làm kinh động đến Dư thị, lúc này còn không cho nàng thời gian.
Diệp Gia lập tức lấy ra một tấm vải ở trong tủ, trải ra mặt bàn.
Diệp Gia nhìn hắn như vậy thì cũng biết không thể chậm trễ, liền suy nghĩ xem mình cần phải mang gì đi.
Thật ra bây giờ nàng không trang điểm cũng không có đồ dưỡng ra, cũng không có quá nhiều đồ.
Ngoại trừ quần áo và một ít đồ trang sức bên ngoài thì chuyện quan trọng hơn là chuyện giao lại nhà cửa và chuyện làm ăn...
Được rồi, tạm thời nàng không cần phải quan tâm quá nhiều về phương diện làm ăn.
Viên Xuân Sinh cùng Triệu Lăng Vân đều là người sáng mắt tai thính, còn cảnh giác hơn cả nàng.
Chỉ cân cửa hàng hoạt động bình thường là được.
Trái lo phải nghĩ, Diệp Gia lập tức đi đến tủ lấy y phục, một bình hoa lê cao cùng mấy bình kim sang dược lớn.
Sau đó suy nghĩ một chút, lại đi đến góc phòng lấy cái rương đựng tiền ra, câm một xấp bạc nhỏ bỏ vào bên trong.
Nàng lật mấy món y phục, Chu Cảnh Sâm lập tức lấy ra cho nàng mấy món.
Đến cuối cùng, chỉ có một bọc hành lý rất nhỏ.
Bên trong có mấy món đồ thiếp thân của Diệp Gia. Sau đó người này liền ôm lấy nàng, sải bước đi ra ngoài cửa.
"Ta vẫn còn chưa sắp xếp đồ xong..."
"Không cần mang quá nhiều, có gì thì cứ dùng đồ của ta. Nếu ta không có thì quan nội có cửa hàng, đến lúc đó cứ mua mới là được." Chu Cảnh Sâm nhét người vào bên trong xe lớn của mình, chẳng biết lúc nào bên ngoài lại rơi tuyết.
Trong n.g.ự.c hắn ấm áp dễ chịu, chỉ còn lại mùi hương của riêng hắn, tiếng nói tram thấp cũng từ đỉnh đầu truyền đến: "Cũng không cần mang theo áo bông cũ ở bên này, cũng không cân son phấn."
Diệp Gia còn muốn nói gì đó thì người này đã ôm nàng lên xe.
Cửa ở bên ngoài đóng lại cọt kẹt một tiếng, Chu Cảnh Sâm đã ôm lấy nàng ngồi lên đùi của hắn, cúi đầu liên hôn lên môi của nàng.