Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 587
Cập nhật lúc: 2024-08-03 17:30:59
Lượt xem: 124
Tuy nhiên, sức chiến đấu của binh lính Đột Quyết vô cùng mạnh, còn chênh lệch quân số, phòng thủ thôi đã cực kỳ gian nan rồi.
Vì muốn đảm bảo, Chu Cảnh Sâm cầm theo ấn ký riêng của Dương Thừa Liệt để điều một đội ky binh từ khu đóng quân, cùng với Tôn Ngọc Sơn tiến về phía thị trấn Toái Diệp. Tôn Ngọc Sơn làm chủ soái, Trần Thế Khanh là quân tiên phong tập kích bất ngờ. Hăng hái chiến đấu, m.á.u me đầm đìa suốt hơn một tháng, cuối cùng cũng đánh cho quân Đột Quyết cạn kiệt vũ khí và lương thực.
Phía trấn Lý Bắc có Chu Cảnh Sâm trấn thủ, dựa vào ba vạn binh lực kết hợp với dân chúng địa phương cố gắng trấn giữ vững vàng.
Giương đông kích tây, tiêu hao thể lực quân địch rồi mới phản công, thương vong chưa tới ba ngàn binh lực, đã đánh lui được quân Đột Quyết phải trốn chạy về vùng thảo nguyên xa xôi. Trong đó, hộ vê của Trình gia và nhóm thuộc hạ của A Cửu cũng đã đóng góp một phần sức lực không hề nhỏ. Những nam tử thô lỗ này tuy không biết nhiều chữ nghĩa nhưng sức lực lại vô cùng mạnh mẽ. Từng người bọn họ đều rất có khả năng chiến đấu tốt, không dám nhận lấy một địch trăm, nhưng năng lực lấy một địch mười thì chắc chắn có thừa. Cùng nhau ở lại trấn Lý Bắc trấn thủ thành trại với Chu Cảnh Sâm.
Khi tất cả mọi chuyện đi đến hồi kết, ba phía Tây Bắc, Tây, và Đông Bắc rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này quân chỉ viện của Luân Đài mới thong thả dẫn theo ba vạn binh mã đến nơi.
Người đến là phó tướng của Tô Lặc Đồ tên Hồ Dũng, khi hắn ta đến được thành trại trấn Lý Bắc thì đã là giữa tháng mười một.
Trời đã đổ tuyết lớn, nhiệt độ chợt giảm mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-587.html.]
Việc đầu tiên mà Hồ Dũng làm khi tiến vào doanh trướng chủ soái là nghiêm khắc trách móc Chu Cảnh Sâm tội dám tự tiện cướp đoạt chức vị chủ soái, không tuân theo mệnh lệnh, không biết tôn ti, dám hành động bừa bãi, cũng y vào việc hắn ta mới là chủ soái của cuộc tác chiến lần này, mà trắng trợn chiếm đoạt chiến công.
Chưa bàn đến chuyện này khiến cho lòng người giận dữ nhường nào, chỉ cần nói đến tính khí nóng nảy của Ba Lâm Đồ. Hắn ta tức giận đến mức rút đao ra lao thẳng đến doanh trướng của Hồ Dũng, xém chút nữa thì c.h.é.m một đao g.i.ế.c c.h.ế.t người ngay tại chỗ. Nếu như không có Chu Cảnh Sâm ngăn cản, thì Hồ Dũng và cả đám thuộc hạ của hắn ta đã bị binh lính trấn thủ biên cương mắt đỏ ngau g.i.ế.c sạch ở trấn Lý Bắc. ngược lại thì bản thân Chu Cảnh Sâm cũng không quá ác cảm đối với những hành vi này của Hồ Dũng.
Không những không bộc lộ ra sự tức giận, mà con thẳng thắn nhận sai, cũng biểu thị không hề có chút oán giận nào đối với tất cả chuyện này.
Hồ Dũng có lẽ cũng cảm thấy chột dạ, trì hoãn lâu như vậy mới đến nơi, là do hắn ta sơ suất. Nếu như vấn đề này mà ầm ï đến tai Đại đô hộ, thì hắn ta tuyệt đối không thể gánh vác được. Lần này chẳng qua là tiên hạ thủ vi cường*, trước tiên hù dọa tên tiểu tử tuổi tác còn non trẻ trước mặt, kêu hắn đừng có vì một hai lân lập được chiến công mà kiêu căng ngạo mạn, gây thêm rắc rối cho hắn ta. Trông thấy Chu Cảnh Sâm khách sáo như vậy, liền nghĩ rằng đã nắm thóp được Chu Cảnh Sâm. Liều biểu thị rằng xem xét đến việc hắn đã ngoan cường chống đỡ được quân Đột Quyết, nên sẽ chia sẻ cho hắn một phần công lao.
*Ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Tuần cảnh sâm tự nhiên bày ra dáng vẻ cảm động đến rơi nước mắt, thái độ khiêm tốn mà học hỏi, dịu dàng ngoan ngoãn đến mức không nhìn ra chút sơ hở nào. Lại cộng thêm hắn sở hữu dung mạo vốn ôn nhu như ngọc, lúc không cố tình lộ ra, thì dường như không nhìn ra chút sắc sảo nào, trông càng giống một vị công tử thế gia không biết phân biệt thiệt hơn.
Tên Hồ Dũng này có một tật xấu không thể sửa được, đã bảo thủ cố chấp lại còn hay trông mặt mà bắt hình dong.