Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 584
Cập nhật lúc: 2024-08-03 17:20:38
Lượt xem: 139
Diệp Thanh Giang không bằng lòng chuyển đi, gia đình của Diệp Thanh Giang đương nhiên là do hắn ta làm chủ.
Không thể không nói, hành vi của cả nhà Diệp Thanh Giang khiến Diệp Đồng Sinh vô cùng tức giận. Hắn ta còn chưa có c.h.ế.t đâu, trong nhà làm gì tới lượt Diệp lão nhị làm chủ cơ chứ? Hắn ta muốn đi thì nhất định định phải chuyển đi! Ông lão mặc kệ đây có phải là ở Chu gia hay không, sửng sốt chạy vào phòng bếp lấy ra một cây gậy không ngừng đuổi đánh Diệp Thanh Giang.
Loanh quanh suốt hai ba ngày trời, cả gia đình này cuối cùng cũng lên xe ngựa xuất phát đến Luân Đài.
Diệp Gia cố ý thuê hơn chục người họ vệ có năng lực, đi theo hộ tống cả chặng đường. Tuy nhiên, trước khi rơi đi Diệp Tô thị đặc biệt kéo Diệp Gia sang một bên, đôi mắt đỏ hoe giơ tay lên lau nước mắt hồi lâu rồi mới đòi hỏi Diệp Gia: "Ấu đệ của con vẫn còn ở trấn Toái Diệp, hiện giờ vẫn chưa rõ sống c.h.ế.t ra sao. Ta nghe nói phía tây trấn Toái Diệp cũng đánh nhau rồi, Gia Nương con xem có thể gửi một bức thư cho nữ tế*, nhờ hắn đến trấn Toái Diệp xác nhận chút không?”
*Con rể. ... Yêu cầu này không thể coi là quá đáng, những cũng có chút làm khó người khác.
Diệp Gia cũng không tiện nói cho bà ta biết, Chu Cảnh Sâm thân là chủ soái, không thể tùy ý rời khỏi đó. Cũng chỉ gật gật đầu: "Con sẽ nghĩ cách thăm dò tin tức về tiểu đệ, đến lúc đó sẽ gửi thử đến Luân Đài, để người và phụ thân có thể yên tâm."
Lúc này Diệp Tô thị mới lau nước mắt rồi quay người lên xe ngựa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-584.html.]
Người vừa đi, bên này Diệp Gia và Trương Xương Lễ đã thu hoạch được hơn năm mươi mẫu ruộng trồng lúa. Chẳng biết tại sao, Diệp Gia luôn có một loại cảm giác cấp bạch rằng nếu không mau chóng thu hoạch lương thực thì sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác phá hoại.
Tuy rằng gần đây Ngô gia không có hành động gì, nhưng dù người có ở đâu cũng không có cách nào xem nhẹ những mối tai họa ngầm, nàng hành xử cũng nên chú ý cẩn thận hơn.
Thời gian nhoáng một cái đã đến tháng mười, chiến tranh đã kéo dài được hơn một tháng, giá cả lương thực đã tăng cao đến nỗi những dân chúng nghèo khổ đều không thể sinh sống nổi nữa. Không nói đến những người dân chạy nạn từ nơi khác đến các làng mạc ở trấn Đông Hương, mà ngay cả những thôn làng trực thuộc trấn Đông Hương, cũng có rất nhiều người không mua nổi gạo để ăn. Hiện tại trong phân xưởng của Diệp Gia có không dưới ba trăm nhân công, sản xuất quần áo, chế tạo xà phòng thơm, điều chế Lê Hoa cao.
Phần lớn là thu nhẫn những người dân chạy nạn đến, bọn họ luôn chăm chỉ làm việc hết sức, cũng không dám đòi hỏi tiền công quá cao, chỉ cầu mong sống được qua ngày.
Diệp Gia ngoại trừ thu nhận nạn dân vào làm việc, còn trao đổi hàng hóa. Lấy lương thực có giá cả ổn định ra để trao đổi gia súc bọn họ nuôi trong nhà. Trong thời đại nạn đói hoành... Tuy rằng trận nạn nói này cũng không phải do thiên tại mà là họa con ngươi gây ra, thì ăn thịt quả thật là không thể no bụng bằng ăn lương thực. Nhưng nhà nuôi heo ở nông thôn không nỡ ăn thịt, đều lấy chúng ra để trao đổi lương thực với Chu gia.
Diệp Gia thu hoạch được khá nhiều heo, thịt heo chế biến thành món ăn, còn toàn bộ lá lách heo thì mang đi sản xuất xà phòng thơm.
Có đủ hàng hóa, của hàng Tây Thi cũng khai trương. Tuy nhiên cửa hàng này cũng không chỉ kinh doanh ở mỗi trấn Đông Hương, mà Diệp Gia còn mở thêm chi nhánh ở Luân Đài, thậm chí là ở cả Ung Châu.
Cửa hàng thực phẩm chín thực ra hương vị làm ra không khó, có công thức chế biến đặc biệt, ngay cả những người giống như Dư thị cũng có thể học được. Mở cửa hàng cũng khá đơn giản, chỉ cần tìm được một chưởng quầy đáng tin cậy và một đầu bếp có kỹ năng nấu nướng, dùng d.a.o giỏi, là có thể kinh doanh được lĩnh vực này.