Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 557
Cập nhật lúc: 2024-08-03 16:36:41
Lượt xem: 125
Thời gian không chờ đợi ai, cửa hàng bên phía Luân Đài cũng không thể lúc nào cũng bỏ trống: "Như vậy đi, lần này cứ tạm thời dùng loại bình này đã, rồi ta sẽ nghĩ cách sau."
Thực ra, may mắn hay xui xẻo phần lớn đều từ miệng nói mà ra, miệng biết nói thì cũng sẽ có người tin. Đó chính là may mắn. Hơn nữa, thứ đồ này còn chưa từng xuất hiện trên thị trường, nên bản thân Diệp Gia cần phải làm tiếp thị.
Dư thị nghe thấy Diệp Gia nói như vậy, thì có chút không yên tâm: "Thứ này có thể dùng được thật sao?”
"Biện pháp là do con người nghĩ ra,' Diệp Gia gật gật đầu, nhìn ve phía người thợ thủ công rồi nghiêm nghị nói: "Sự cố lần này là do bản thân họa sĩ của nhà các ngươi vẽ sai, vốn dĩ toàn bộ lô hàng này nhà ta nên hoàn trả không lấy. Nhưng nể tình các người cũng một phen vất vả, nên chúng ta sẽ bỏ qua cho. Như vậy đi, lô hàng này phải đợi đến khi bán thử đạt được hiệu quả thì mới có thể trả tiền công cho các ngươi, và giá cả thỏa thuận lúc ban đầu cũng thay đổi.
Thợ thủ công vốn nghĩ rằng phu nhân nhà quan đương nhiên sẽ cực kì hà khắc, không nghĩ tới hiệu uy phu nhân lại lương thiện đến vậy. Nghĩ tới khoảng thời gian yên bình gần đây của trấn Đông Hương, trong lòng không tránh khỏi vô cùng cảm kích: "Chuyện này là đương nhiên, chuyện này là đương nhiên. Cho dù không cân tiên công, thì cũng là chuyện thường tình."
Diệp Gia gật gật đầu, sai người tiễn thợ thủ công ra về, rồi lập tức đi cùng Dư thị đến phân xưởng một chuyến.
Dư thị thở dài, nhưng trong lòng cũng khá yên tâm: "Gia Nương có tính tình khoan dung lương thiện, cũng là phúc khí của Doãn An."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-557.html.]
Hai người cùng nhau đi đến phân xưởng của Chu gia, tất cả số lượng Lê Hoa cao được điều chế xong xuôi trước đó đang được đựng vào hai cái hũ cực lớn, đặt chỗ khô ráo râm mát trong kho hàng. Lúc này lôi ra và đóng gói vào các bình, một cái bình nhỏ chỉ to bằng nắm đ.ấ.m của trẻ con. Hai hũ lớn đóng được đây hơn nghìn bình, còn thừa lị một nghìn bình trống.
Nhắc mới nhớ, gần đây Diệp Gia cũng dùng thử Lê Hoa cao được Dư thị điều chế này. So với phương pháp dưỡng ẩm thông thường của lão đại phu, thì sản phẩm này của Dư thị có hiệu quả rõ ràng hơn chút. Dù sao bà ấy cũng đặc biệt cho thêm dược liệu dưỡng da vào đó. Mặc dù mùi hương khi bị mài ra có hơi tệ, nhưng hiện tại Diệp Gia có thể cảm nhận được độ ẩm của làn da ngay cả khi thời tiết nắng chói chang sau khi dùng sản phẩm này.
"Đồ vật không biết chờ người, không chậm trễ nữa, hai ngày sau liền sắp xếp người vận chuyển tới Luân Đài." Diệp Gia làm việc như sấm ran gió cuốn.
Sắp xếp người vận chuyển hàng hóa đến đó, thì Diệp Gia đương nhiên cũng phải đi một chuyến.
Cửa hàng vừa mới khai trương mà bản thân nàng không qua xem một chuyến, lỡ xảy ra sự cố gì cũng không ai có thể gánh vác được. Dư thị có chút không vui để Diệp Gia đi, hiếm khi nhi tử được về nhà dưỡng thương, thì nhi tức lại phải xa nhà. Đôi tiểu phu thê này thường xuyên phải xa nhau, về lâu vê dài chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của cả hai. Tuy nhiên Dư thị cũng hiểu công việc kinh doanh vô cùng cấp bách, xà phòng thơm mới vừa bị tổn thất một đường, đương nhiên phải lấy Lê Hoa cao ra để bù đắp lại.
Do dự một lát, Dư thị lên tiếng nói: "Gia nương à, con đi chuyến này, thì mất khoảng bao nhiêu ngày thế?"
"Ít nhất cũng phải tốn khoảng mười, hai mươi ngày đi." Diệp Gia nhớ tới Chu Cảnh Sâm nói rằng sẽ giúp nàng tìm chưởng quầy và người làm, nàng sẽ ở lại trấn khoảng nửa tháng, chờ khi tình hình ổn định thì mới có thể trở về được: "Tướng công nói sẽ sắp xếp nhân công cho cửa hàng."
Một hai chục ngày nói dài thì cũng không dài lắm, nhưng cũng không hề ngắn. Dư thị suy nghĩ cả buổi, thâm nghĩ hay là kêu nhi tử cùng qua đó một chuyến với nhi tức là được rồi.