Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 534
Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:20:23
Lượt xem: 90
Có câu nói là trên làm dưới theo, người bên trên muốn lan truyền chuyện này thì người bên dưới đương nhiên sẽ học theo. Trông thấy đám thực khách đang háo hức dõi mắt nhìn, trong đó có một tên nha dịch cường tráng lớn tiếng mở miệng liền thẳng thắn nói ra vụ việc cửa hàng thịt Lưu gia đã cho thêm thứ đồ không sạch sẽ vào trong món ăn.
"Vật kia có tên là anh túc, cũng có thể gọi là nha phiến. Ăn nhiều rất dễ gây nghiện, tăng thêm thứ này vào trong đồ ăn người bình thường càng ăn thì càng thấy thòm thèm. Hơn nữa một khi bị nghiện thì chắc chắn cực kỳ khó trị khỏi tận gốc được, có thể khiến người ăn phải có nguy cơ tán gia bại sản! Còn nữa, nếu con người ăn phải hàm lượng nhiều thì sức khỏe giảm sút, sẽ ngày càng gầy gò hơn. Chất dinh dưỡng trong cơ thể sẽ dân dần tiêu hao hết sạch trong vô thức, khiến con người c.h.ế.t không rõ nguyên nhân."
Nha dịch nói xong, còn đem cả đống gia vị để làm đồ ăn trong kho nhà Lưu gia lấy ra. Đổ ra cho cả đám người trước mặt quan sát.
Để thể hiện tính công bằng, hắn ta còn cố tình nhờ đại phu tiến tới kiểm tra thử. Uy tín của lão đại phu ở trên trấn cũng được coi là một người đức cao vọng trọng, lời nói ra đương nhiên không ai là không tin.
"Quả thực là nha phiến." Lão đại phu nói như c.h.é.m đỉnh chặt sắt, khiến người Lưu gia sợ hãi tái mét mặt mày.
Tình cảnh đột ngột thế này dọa sợ không ít người trong đám đông, cả đám người lập tức xôn xao hết lên. Đám người châu đầu ghé tai vào nhau, nghị luận ầm ï.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-534.html.]
Lời nói này giống như một hòn đá ném và đầm nước sâu, nhanh chóng sôi trào. Trong đám người liền có ai đó lớn tiếng hét lên: "Bảo sao dạo gân đây ngày nào ta cũng phải tìm đến đây ăn thịt dê. Rõ ràng cảm thấy mùi vị cũng không được ngon cho lắm, nhưng không hiểu sao cứ nhịn một bữa là thấy khó chịu trong người, hóa ra là như vậy!"
"Còn không phải sao! Ta nói chứ món thịt của cửa hàng này chế biến còn không ngon bằng cửa hàng Tây Thi, mùi tanh còn rất nồng, sao có thể khiến cho khách khứa không ăn một bữa là không chịu được cơ chứ?" Một người gợi chuyện ra nói, những người khác cũng theo đó lao nhao bàn tán: "Mấy ngày nay ta ăn thịt dê của Lưu gia xong đều thấy nóng nảy khó chịu, còn bị da mồ hôi lạnh nữa. Trời al Không phải là ta bị dính bệnh rồi đó chứ?! Đại phu! Đại phu, ông thử bắt mạch cho ta một chút thử đi!"
Một tiếng hô này, khiến những người ăn thường xuyên, lúc trước cũng không mắc phải bệnh lạ gì liền cảm thấy nghi ngờ lung tung. Có một số người cảm thấy thân thể mình dạo gần đây có chút không đúng, có người thì bị đau đầu nhức óc, thì nghi ngờ liệu có phải mình không còn sống được bao lâu nữa hay không.
Trong thoáng chốc liên vang lên tiếng chửi bới ầm ï, có người tính tình liêu lĩnh còn xông lên muốn đánh đập người Lưu gia. Người Lưu gia nào đã từng chứng kiến tình huống như này?
Bọn họ được người khác lén lút giúp đỡ, khiến công việc kinh doanh trở nên thuận buôm xuôi gió. Vốn dĩ còn tưởng rằng là do may mắn được quý nhân giúp đỡ, chẳng mấy chốc gia đình sẽ phát đạt hơn. Trong lòng còn đang ngập tràn niềm vui sướng suy tính cho tương lai, nào là muốn đổi sang một toà nhà rộng lớn hơn, mua nô bộc, nạp thiếp thất, hoàn toàn không ngờ tới bọn họ sẽ có ngày xui xẻo như này.
Nói thật thì, lúc trước tin vào lý do thoái thác của Ngô gia, bỏ thêm vỏ anh túc vào trong món thịt, trong lòng bọn họ cũng không nắm chắc. Bọn họ cũng không có kiến thức, am hiểu rộng rãi giống người Ngô gia, dù có bày anh túc ra trước mắt, bọn họ cũng không nhận ra. Nhưng bỏ thêm thứ này vào món ăn làm cho khách khứa càng ăn càng thòm thèm quả thực cũng rất kỳ quái. Người Lưu gia cũng không dám ăn, chỉ làm ra cho dân chúng địa phương ăn mà thôi.