Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 53
Cập nhật lúc: 2024-07-28 21:09:37
Lượt xem: 446
Diệp Gia vốn muốn cười cợt người ta. Nhưng nhìn thấy cái tay kia của Chu Cảnh Sâm mỗi lân đều nhắm sai mấy cây cỏ kia, nàng có chút không cười được. Lần một lần hai không làm rơi, lần ba lần bốn vẫn còn ở đó. Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế đáng c.h.ế.t của Diệp Gia nhịn không được, bước nhanh tiến lên kéo cổ áo của hắn cưỡng ép kéo người cúi xuống hái được cây cỏ kia.
Túm xong cây cỏ mới phát hiện không đúng, bốn mắt nhìn nhau, Chu Cảnh Sâm vòng tay qua eo của nàng.
Dư thị nghẹn họng nhìn trân trối. Diệp Gia vừa nghiêng đầu, bà ấy vội vàng giả vờ bận rộn, ôm tiểu tôn nữ rời đi: "Gia nương, ta đi rửa củ cải, ta bắt đầu vào đi cắt...
Diệp Gia: "..." Làm gì vậy, phủi cỏ mà thôi.
Lất cỏ nát xuống, nói vỡ bên trên cũng phải lấy xuống vài trải lại. Tôn Ngọc Sơn đã từng làm thợ hồ, nhưng chỉ là học đồ. Không biết làm, không biết nhiều về cách thức. Hắn ta sử lý ngói vỡ và cỏ nát ở trên xuống, sau đó không biết nên trải ngói lần nữa hay là trát vữa trước, hắn ta không biết.
Đứng lên gãi đầu nửa ngày, Diệp Gia gọi hắn ta xuống trước.
Hắn ta không biết nhưng Diệp Gia lại biết rõ. Kiến trúc nông thôn thời cổ khác với đời sau, nhưng trình tự thật ra cũng tương tự. Cấu tạo khung nhà cơ bản không thay đổi, cột gỗ đỡ xà ngang, trên xà nhà lại lập dựng cột thấp đỡ xà nghiêng. Các khung được kết nối với nhau và bắt chéo theo chiều dọc và chiêu ngang để tạo nên một khung vững chắc. Sau đó trét bùn lên các tấm mái, dân gian gọi là bùn, chính là vữa hoa đào. Phần trên được làm nhãn và sau đó lát gạch.
Vữa hoa đào dùng để chỉ loại vữa làm từ vôi sống và đất sét vàng trộn với nước. Dùng đất sét vàng và vôi sống sống chia ba bảy trộn với nước. Đất sét vàng có thể đào sau núi, chỉ là không biết kiếm vôi sống ở đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-53.html.]
Nàng nói thâm trong miệng, Tôn Ngọc Sơn tai thính nghe thấy được. Nói trên trấn có bán, mười lăm văn tiền một túi.
"Vậy thì tốt." Trát nóc nhà thì hai túi là đủ.
Diệp Gia vốn định cùng đi với hắn ta, nhưng nghĩ lại không đi nhanh bằng hắn ta sẽ để lỡ chuyện, nên đưa tiền cho hắn ta đi mua.
Tôn Ngọc Sơn đi nhanh đến mức sắp bằng xe lừa, đồ đạc chỉ trong chốc lát đã mua vê. Diệp Gia ngồi xổm ở bên cạnh vê thành một nắm. Vì lí do kỹ thuật, vôi sống không nhẫn mịn như đời sau, nhưng cũng dùng được. Tôn Ngọc Sơn ném hai túi vôi sống lên trên mặt đất, lại đi ra sau núi đào đất.
Thanh niên này đúng là làm được việc, làm việc nhanh nhẹn. Không đầy một lát, hắn ta đã gánh hai gánh đất sét vàng lớn về.
Diệp Gia quả thực có chút giật mình, người này nhìn gây nhưng lại khỏe như thế. Hai gánh kia ít nhất phải hai trăm cân. Lại nắm một nắm khác ép trong tay, chất đất vô cùng mịn. Diệp Gia ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, nghe lão nông trong thôn nói ngày mai trời có thể mưa. Thế là nàng chỉ huy Tô Ngọc Sơn trộn bùn theo tỉ lệ, chuyện sau đó giao lại hết cho Tô Ngọc Sơn làm.
Trong nhà đang sửa nóc nhà, làm đồ ăn cũng không thể làm trong sân. Nếu không sẽ tro bụi khắp nơi.
Dư thị vào bếp kéo giỏ củ cải đã được rửa sạch ra đất trống sân sau, định lát nữa làm ở sân sau. Nhưng mà bà ấy vừa kéo đã bị Diệp Gia ngăn lại: "Nương, hôm nay chúng ta không làm, đến mau nghỉ một ngày."
Làm bánh củ cải cũng sắp hai tháng, trừ đi chỉ phí lương thực cho một nhà bốn miệng ăn và những thứ linh tinh, doanh thu thuần được hai mươi ba hai lượng sáu đồng tiên. Những đồng tiền này Dư thị dùng dây nhỏ bắt đầu xỏ qua, giấu ở dưới giường tây phòng. Lúc đầu Dư thị muốn để lại tiên cho Diệp Gia, dù sao cũng là do Diệp Gia kiếm được. Nhưng Diệp Gia không muốn, bảo bà ấy cất cẩn thận, lúc này bà ấy mới vui vẻ cất đi.