Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 528
Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:18:55
Lượt xem: 92
Phía Diệp Gia mới vừa lên tiếng đồng ý giải trừ khế ước cùng hắn, hắn ngay lập tức dâng bạc lên. Trong khế ước quy định là hai phần tiền hoa hồng trong vòng ba năm. Cộng lại cũng chỉ được có khoảng trăm lượng mà thôi. Chút tiên nhỏ nhặt này còn không đủ gãi ngứa cho Ngô gia.
Khế ước vừa giải trừ, Ngô tam thiếu đứng dậy mỉm cười, bày tỏ nếu còn cơ hội thì sẽ hợp tác lại.
Diệp Gia cũng mỉm cười, khách sáo tiễn người ra vê.
Lần hợp tác này đối Ngô gia mà nói thì coi như chân ruồi chân nhặng, nhưng với Chu gia thì lại không phải. Thu nhập ổn định nhất của nhà họ Chu chính là khoản thu nhập từ cửa hàng của Ngô gia. Nhưng đã phát sinh xung đột, nên khoản kinh doanh này sớm muộn gì cũng tràn ngập nguy hiểm. Diệp Gia trông thấy bóng người đã đi xa, nụ cười trên mặt dần trở nên lãnh đạm.
Thu Nguyệt đến báo cáo lại chuyện của cửa hàng thịt Lưu gia, Diệp Gia suy tư một lát rồi quay người trở về phòng.
Bất kể cửa hàng thịt Lưu gia này có ảnh hưởng đến tình hình kinh doanh của cửa hàng Tây Thi hay không, Diệp Gia vẫn phải quản việc cho thêm vỏ anh túc nào thức ăn lần này. Cho dù là vì sự an bình của cả trấn Đông Hương, hay là vì tình hình kinh doanh của nhà mình.
Một khi thứ này tràn lan bên ngoài, nếu như các cửa hàng khác cũng sử dụng, chẳng phải là sẽ thành một mớ hỗn độn hay sao. Đến cuối cùng cũng đâu có ai biết được Lưu gia sẽ bỏ bao nhiêu thứ này vào trong thịt? Hàm lượng có đủ gây nghiện hay không? Suy nghĩ sâu xa hơn, cứ ăn phải thứ này mãi như vậy, liệu điều này có làm suy yếu sức chiến đấu của binh sĩ của khu đóng quân hay không?
Cẩn thận suy đoán một lượt âm mưu này, càng suy nghĩ tỉ mỉ thì lại càng sợ hãi, quả thực khiến lòng người nảy sinh nỗi bất an.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-528.html.]
Nói theo một cách khác, khí hậu ở phủ Đô hộ Bắc Đình không thích hợp nuôi trồng thứ này. Là một loại dược liệu được vận chuyển từ vùng khác đến nên giá thành tương đối đắt đỏ. Đồ vật này tuyệt đối không nên xuất hiện ở một cửa hàng thịt nhỏ trên trấn Đông Hương. Tựa như cuộc chiến tranh nha phiến trong lịch sử. Nha phiến rất dễ dàng phá vỡ ý chí của con người. Nếu thứ đồ này lan truyền vào Bắc Đình với mục đích xấu, thì tên đầu sỏ phía sau thật sự đáng chất.
Càng nghĩ càng cảm thấy nhất định phải điều tra, nhất định phải bắt được ngọn nguồn gốc rễ của đường dây này, nhất định phải điều tra rõ ràng.
Trong lòng Diệp Gia cảm thấy, mặc kệ thứ đồ này bị người có ác ý lan truyên vào trong, hay chỉ là ngẫu nhiên trùng hợp bị cho vào thịt ăn, thì có khả năng cao những người không biết rõ nội tình sẽ lạm dụng thứ này để trục lợi. Cho dù lí do là gì, một khi lạm dụng, thì đối với tình cảnh loạn trong giặc ngoài của Bắc Đình thời điểm hiện tại cũng không được xem là chuyện tốt đẹp.
Suy tư hồi lâu, Diệp Gia cảm thấy chuyện lần này vẫn nên thông báo cho Chu Cảnh Sâm biết.
Trấn Đông hương nằm trong sự quản lý của Chu Cảnh Sâm, một khi hỗn loạn xảy ra, thì Chu gia khó chối bỏ tội trạng. Thế là Diệp Gia lấy giấy bút mực nghiên ra, suy nghĩ một lát liên viết lại rõ ràng chỉ tiết chân tướng sự việc và mức độ nguy hại của nha phiến. Vì để khiến Chu Cảnh Sâm coi trọng vấn đề này, nàng còn cố tình cường điệu thêm tác hại tiêu cực của nha phiến. Lần lượt liệt kê lại từng cái một.
Dư thị trông thấy dáng vẻ tâm sự nặng nề của Diệp Gia, đẩy cửa ngó nhìn vào trong mấy lần liền.
"Không sao,' Trong đầu Diệp Gia đang suy nghĩ xem nên xử lý cửa hàng thịt Lưu gia như thế nào, ngoài miệng thì an ủi bà ấy: "Tướng công ra ngoài chuyến này sẽ mất thời gian khá lâu không thể trở về, nên mới viết một phong thư gửi cho chàng ấy."
Dư thị nghe thấy là viết thư gửi cho Chu Cảnh Sâm, thì lập tức yên lòng.