Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 497
Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:11:12
Lượt xem: 118
Rút ra kêu xoạt một tiếng, những lời muốn nói lập tức nghẹn đứng trong cổ họng.
Diệp Gia: "...
Chu Cảnh Sâm có vẻ sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống.
Sắc mặt Diệp Gia vô cảm gấp miếng vải lại, kéo tay hắn qua rồi nhét lại vào trong ống tay áo hắn: "... Không có, ta nhìn lầm thôi."
Chu Cảnh Sâm cúi đầu nhìn, rôi sau đó chậm rãi đút tay vào trong ống tay áo. Móc miếng vải đỏ mà Diệp Gia vừa gấp gọn gàng ra, chậm rãi hất tay nhẹ một cái, mở cái khăn ra, sau đó ngước mắt nhìn mặt đối mặt với Diệp Gia. Ánh mắt hai người giao thoa trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Diệp Gia lặng lẽ rời tâm mắt đi chỗ khác. Hắn chớp mắt, nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra cái gì đó.
Diệp Gia: ˆ...'
Diệp Gia im lặng cúi gằm đầu xuống đất, giống hệt như một con gà trống bại trận.
Đáy mắt Chu Cảnh Sâm hiện lên nụ cười thản nhiên, nhưng chỉ trong giây lát, lại đè xuống. Hắn lắng lẽ ngắm nhìn Diệp Gia một cách chăm chú, ánh mắt có chút tổn thương nhìn Diệp Gia: "Gia Nương, nàng nghĩ một đại nam nhân như ta mang theo thứ đồ tùy thân gì?"
"... Một đại nam nhân như chàng, sao lại dùng khăn tay màu đỏ chứ?" Diệp Gia vẫn cứng mồm nói. Nàng thoạt nhìn thấy màu sắc quen thuộc kia, đã thật sự nghĩ rằng là Ô Long đã gửi cho hắn món đồ lót. Dù sao thì từ lúc Chu Cảnh Sâm có được thứ này trong tay, thì người này không có ý định trả lại. Sau đó Diệp Gia cũng lật tìm khắp phòng nhưng không thấy. Nên vừa nấy, trông thấy màu sắc tương tự nhau, mới tự mình đa tình, tưởng rằng hắn mang thứ đồ đó theo bên mình làm vật tùy thân.
"Đây không phải là màu sắc hồng phấn nổi bật nhất mà Gia Nương từng khen ngợi với ta hay sao?" Đuôi mắt Chu Cảnh Sâm cong lên hệt như hồ ly.
Diệp Gia: "... Ý của ta là quần áo có màu hồng nhạt là màu hợp với da của chàng nhất."
Chu Cảnh Sâm nhìn chằm chằm Diệp Gia hồi lâu, roi bỗng nhiên che mặt lại cười lớn tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-497.html.]
Diệp Gia: ˆ...'
Mơ mơ hồ hồ lạc mất một người, quả thực là không thể nói lý được.
Diệp Gia cũng thấy khó hiểu không biết đầu óc mình có vấn đề hay không, mới nhìn thấy mảnh vải đỏ trong tay áo Chu Cảnh Sâm mà đã suy nghĩ lung tung, khiến nàng như biến thành kẻ trong đầu chỉ toàn chứa mấy thứ đen tối vậy. Diệp Gia bị mất mặt nên có hơi tức giận. Nàng đặt bát đũa xuống, quay vào trong phòng tìm chút tiền rồi xoay người rời đi: "Bát đũa chàng gọi Hỷ Lai tới dọn rửa đi, ta đi trước đây."
"Định đi xem cửa hàng sao?" Chu Cảnh Sâm nhìn thoáng qua Hỷ Lai, Hỷ Lai lập tức bỏ công việc đang dang dở trong tay xuống, và đi theo sau nàng.
"Ừ, đi có việc gấp."
Diệp Gia còn chưa nói hết câu, thì người đã ra khỏi viện tử, không thấy bóng dáng đâu.
Viện tử Chu Cảnh Sâm sống nằm ở phía Đông, cách con phố sầm uất náo nhiệt nhất ở Luân Đài một đoạn không xa lắm. Lúc Diệp Gia bước ra, Tư Nam và Triển Lâm đã sớm đứng đợi ở ngoài cửa. Nói đến đây, tối qua Diệp Gia đi ngủ từ sớm, chắc có lẽ Chu Cảnh Sâm đã sắp xếp cho hai người bọn họ. Không biết sáng nay hai người họ dậy từ lúc nào, sáng sớm cũng không thấy bọn họ đâu. Vậy mà bây giờ lại lặng yên không một tiếng động đứng chờ ở cổng, quả thật có chút dọa người.
Diệp Gia vỗ vỗ ngực, mới cố gắng nuốt lại nỗi hoảng sợ đã lên đến miệng được: "Các ngươi chờ ở đây từ bao giờ thế?"
"Từ giờ Thìn đã đứng đây chờ ạ." Tư Nam đánh xe la đi tới: "Phu nhân muốn đi đến chợ sao?"
"Đi đến quảng trường."
Muốn đi xem của hàng, đương nhiên là đến quảng trường xem.
Diệp Gia đã sớm đi nghe ngóng hỏi thăm từ trước, con phố phồn gia nhất ở Luân Đài chính là ở bên phố Đông. Các cửa hiệu nổi tiếng và hàng hóa chất lượng tốt nhất của Luân Đài đều tập trung hết ở đây.