Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 480
Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:06:28
Lượt xem: 137
Hôm nay thịt vẫn chưa bán hết, còn thừa lại những ba mươi cân. Diệp Gia thấy thịt thừa nhiều như vậy thì nghĩ dù có mang về nhà cũng ăn không hết nên đã cùng Diệp tứ muội cắt thịt ra trộn chung với nhau để trên đường về nhà mang tới trụ sở luôn.
Giờ trụ sở do Trát Ba Đồ đóng giữ, Liễu Nguyên được chuyển tới đây từ khi Chu Cảnh Sâm lên chức giáo úy sau đó bị điều tới Luân Đài. Tôn Ngọc Sơn vẫn đi theo Chu Cảnh Sâm, lần này Chu Cảnh Sâm về trấn Đông Hương, Tôn Ngọc Sơn thì ở lại thành trại Bắc Lý trấn quan sát tình hình. Khi Diệp Gia cầm thịt tới, Chu Cảnh Sâm đang ở trong trụ sở nghị sự. Không biết họ đang thương lượng cái gì mà bầu không khí trong đó hơi căng thẳng.
Diệp Gia đứng ở ngoài đợi một lát, một lúc sau mới có người mời Diệp Gia vào trong.
Trong doanh trướng chất đầy sách, đúng là Chu Cảnh Sâm có khác, chỗ ở của hắn không có gì nhiều, chỉ toàn là sách. Lúc Diệp Gia tới thì thấy hắn đang viết gì đó trên bàn, vô cùng chăm chú. Ánh sáng hắt lên người hắn, tỏa ra khí thế lạnh lùng xa cách. Bộ y phục trước đó đã được cởi ra, trên người hắn chỉ mặc một bộ nhung phục, cây trâm bằng gỗ lim vẫn đang cài trên đầu. Khi Diệp Gia đi qua hắn mới dừng bút.
Hắn ngước mắt lên chậm rãi mỉm cười, trong nháy mắt nụ cười ấy đã xua tan đi sự lạnh lùng xa cách: "Nàng mang đồ ăn tới à?"
"Đúng vậy."
Mắt Chu Cảnh Sâm sáng lên, có hơi chờ mong: "Là món ngon gì vậy?"
"Thịt.' Diệp Gia thấy hắn còn đang bận nên định rời đi, chẳng qua là được người khác dặn nên mới đứng ở ngoài chờ: "Vừa nay đã đưa cho Trát Ba Đồ rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-480.html.]
Chu Cảnh Sâm: '...'
Dù không có đem đồ ăn tới, nhưng lúc này hắn đang bận xử lý công việc nên không có thời gian ăn. Hắn không ở trụ sở lâu, sau khi xong việc thì lập về nhà cùng Diệp Gia. Sau lần Trương Xương Lễ và Chu Cảnh Sâm gặp nhau ở thành trại thì sau này không còn gặp lại nhau nữa. Giờ ngồi chung một cái bàn tự nhiên lôi kéo Chu Cảnh Sâm uống rượu. Mà phải công nhận rượu của Diệp Gia ủ rất thơm.
Rượu có mùi thơm mát lạnh, Trương Xương Lễ từng uống qua rất nhiều loại rượu ngon. Loại rượu này rất hợp khẩu vị của ông ta nên mỗi ngày ông đều uống một chén vào buổi tối.
Ngày thường nếu không có chuyện gì thì Chu Cảnh Sâm sẽ không uống rượu, nhưng tửu lượng cũng không quá kém. Hai người mới vừa nói được mấy câu ngoài sân đã vang lên tiếng gõ cửa.
Diệp Gia kinh ngạc nhìn Dư thị, thâm nghĩ không biết ai lại gõ cửa vào giờ này.
Nàng quay đầu lại thấy Chu Cảnh Sâm đang ở nhà nên bước ra mở cửa. Người đứng ngoài cửa là một nam nhân trung niên xa lạ, nhìn dáng ve ang chừng khoảng trên dưới ba mươi tuổi. Diệp Gia không nhận ra, cảm thấy rất kỳ lạ. Dư thị đi sau một bước, vừa nhìn thấy hắn bà đã lộ ra vẻ mặt vừa sợ hãi vừa vui mừng. Nam nhân đó nhìn thấy Dư thị thì vội quỳ rạp xuống đất, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên: "Chủ tử, người chịu khổ rồi."
Dư thị vội tiến tới kêu hắn mau đứng dậy. Không để ý đến Diệp Gia còn đang ngơ ngác, bà vội nói: "Gia nương, mau đóng cửa lại, vào nhà rồi nói."
Diệp Gia nhìn tình hình trước mắt cũng đoán được phần nào. Chín phần là thuộc hạ hoặc là người hầu của Chu gia. Nàng gật đầu đóng cửa lại. Người kia theo Dư thị vào phòng, thấy Chu Cảnh Sâm đang ngồi đó thì lại vội vã quỳ xuống, được Chu Cảnh Sâm đưa tay ra ngăn lại. Cuối cùng bữa cơm này ăn cũng không vui vẻ lắm, mọi người trong nhà vội ăn hết cơm, Chu Cảnh Sâm ăn xong liền kéo người nọ đi vê phía Đông phòng.
Diệp tứ muội thấy tình hình không ổn, thì vội bưng nước nóng về phòng không ra ngoài nữa. Trương Xương Lễ cũng chuồn lẹ, như thể không muốn dính dáng quá nhiều đến chuyện riêng của Chu gia. Vốn dĩ Diệp Gia định trở ve phòng, nào ngờ vừa đi được vài bước đã bị Chu Cảnh Sâm gọi vào Đông phòng.