Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 467
Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:02:29
Lượt xem: 166
Nói ra thì, Ngô gia ngoại trừ là đại địa chủ bản địa có bốn trăm mẫu ruộng phì nhiêu, chuyện làm ăn của nhà bọn họ chính là son và bột nước, nguồn thu chủ yếu nhất cũng có nguồn gốc từ đây.
"Người họ Chu ở lại trấn Lý Bắc đó một khi ở lại chính là mấy tháng, người hãm ở bên kia không về được. Bây giờ trong nhà chỉ có duy nhất một người đàn bà làm chủ. Hai người này đều là người suy nghĩ không rõ ràng, cũng không có gì khiến người ta lo lắng. Đừng nói chuyện này của chúng ta bọn họ không có khả năng có thể phát hiện, cho dù bọn họ phát hiện rồi, cả một nhà Chu gia đều là nữ tử thì có thể làm gì chúng ta chứ?"
Trong lòng Ngô Ân cũng khó chịu, nhưng mà nói cũng không phải như vậy: "Cái này thì còn nhìn lầm rồi, tiểu phụ nhân của Chu gia đó nhìn thì dễ nói chuyện, thật ra tính tình không có yếu đuối như vậy. Nếu thật sự là một người tính tình nhu nhược, bây giờ ta và con ở đây phiên não cái gì?"
"..." Ngô Mẫn nghẹn lời rồi.
Hắn ta mở miệng, cảm thấy không thoải mái. Theo bản năng phản bác: "Không dễ đánh lừa thế nào? Tiểu phụ nhân đó con nhìn đã thấy dễ đánh lừa."
Ngô Ân liếc hắn ta một cái, thấy con trai còn cố chấp, lập tức lắc lắc đầu, nói: "Thôi đi, chuyện này ta cảm thấy không đơn giản đến như vậy, vẫn là cẩn thận chút đi. Sáng mai tranh thủ dành chút thời gian tự mình đến Chu gia một chuyến. Trước tiên đừng nói chuyện khác, chuyện cây giống này lúc đầu chi bằng trực tiếp từ chối rồi. Bây giờ làm chuyện lúng ta lúng túng đắc tội với người khác, vô duyên vô cớ khiến người ta ghi hận."
Trong lòng Ngô Mẫn vui, thực ra cũng hối hận bản thân mình vẽ rắn thêm chân nói một loạt lời đó quả thực là chuyện xấu.
Bên này Ngô gia than thở mà Diệp Gia thì không biết, nàng chỉ nghĩ đến chuyện cây giống được giải quyết thì nhanh chóng giải quyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-467.html.]
Hạt giống mua về chắc chắn sẽ không tự mình gieo xuống được, đương nhiên phải nhanh chóng sắp xếp người đi đi trồng hoặc là ươm giống. Bên trong hang của thôn trang còn có một nhóm người đang chờ, lão Trương chỉ huy người lấy nước thấm ướt rồi ngâm hạt giống lại trước, con người thì ở trong đất kéo dài. Ươm giống, gieo hạt đến trước khi gieo trông xuống ruộng phải ngâm trong môi trường có nhiệt độ cao đạt mười hai canh giờ. Như vậy có thể trợ giúp hạt lúa sớm nảy mầm.
Đợi đến khi ngâm đủ rồi, chọn một mảnh ruộng ươm giống xuống. Rải một lớp tro trấu lên trên đó.
Lúc Trương Xương Lễ nói câu này bên cạnh có hai người trẻ tuổi đi theo, hai người này cũng là Chu Cảnh Sâm đưa đến từ bên phía Tây Trường. Một người họ Thư, Thư Bồi Sinh, một người họ Tăng, Tăng Vọng. Hai người nhìn dáng vẻ đều khá xem trọng lão Trương. Thấy Diệp Gia đánh giá, lão Trương cũng giới thiệu một chút: "Hai vị này đều là bị ta liên lụy mới xảy ra chuyện, đều là học trò của ta."
Diệp Gia đánh giá trên dưới hai người này một chút. Thực ra theo Diệp Gia thấy thì tính là người trẻ tuổi, nhưng ở đương thời mà nói đã không tính còn trẻ nữa. Thư Bồi Sinh ba mươi mấy, Tăng Vọng tuổi còn nhỏ hơn một chút, cũng có khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám.
"Phu nhân Doãn An, chuyện ươm giống người cũng đừng lo lắng nữa."
Trương Xương Lễ thấy Diệp Gia theo trước theo sau, khuôn mặt nhỏ đều rám đen đi một phần: "Có việc ta tự sẽ tìm người. Không có việc gì người cũng đừng chạy theo lão già này, một tiểu cô nương sinh đẹp làm đến cả người đầy cỏ và bùn. Người chỉ việc yên tâm, bên này ta còn đang cảnh chừng, còn có thể khiến năm mươi mẫu giống lúa của ngươi xảy ra chuyện?"
Diệp Gia nghe được cười lên: "Lao sư xem người nói kìa, con làm gì không yên tâm, còn là sợ người gặp phải vấn đề thì không có ai giải quyết."
"Được rồi được rồi. Lão phu từng này tuổi roi có chuyện gì mà chưa từng gặp phải? Trông chút lương thực này còn việc gì cũng mong ngóng ngươi đến giải quyết?" Trương Xương Lễ vuốt râu: "Có vấn đề gì ta tự có thể nghĩ được cách. Ngươi chỉ cần yên tâm chờ đợi."