Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 466
Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:02:13
Lượt xem: 193
Vốn dĩ ông ta còn suy nghĩ, trước tiên sẽ từ chối một phen để xả giận, sau đó đợi Chu gia đến tận cửa nhờ vả mấy lần thì sẽ làm ra dáng vẻ cắt đứt một lượng lớn cây giống vì Chu gia, nhân cơ hội để Chu gia nợ một ân tình thật lớn.
Trên thương trường xưa nay chính là lôi kéo như vậy, không màng thể diện cầu xin người khác mới có được hàng tốt. Ngô gia đã chuẩn bị tâm lý đợi Chu gia đến tận cửa ba lần, ai ngờ mới lôi kéo được hai ngày, nàng dâu nhỏ của Chu gia đã thay đổi ý tứ.
Đột nhiên sai người đến nói không cần cây giống của ông ta nữa, hoàn toàn khác với dự tính của người ta. Phá vỡ mong đợi, cái này sao có thể kêu người ta đừng hoảng sợ chứ?
Hai cha con Ngô Ân nhớ lại hôm đó đã ứng phó với Diệp Gia bằng lí do thoái thác nào, lông mày chưa hề dan ra: "Cha, cha nói xem Chu gia này bây giờ là ý gì đây? Hôm qua nói thật êm tai, hôm nay đột nhiên thay đổi thái độ, nói không đến liền không đến."
Ngô Ân làm sao biết chứ, ông ta còn chưa từng qua lại với người của Chu gia: "Lão tam đến chưa?"
"Lão tam đến phân xưởng canh chừng, sáng sớm đã đi rồi."
Nói đến chuyện này Ngô Mẫn cũng có chút phiền lòng, người của Chu gia này làm việc sao lại khác với người khác vậy. Cô vợ nhỏ đó nói chuyện thì nhỏ nhẹ, làm việc sao lại khiến người ta khó nắm bắt đến vậy: "Khi nấy con đã sau người gọi hắn ta trở về, giờ này có lẽ cũng đã trở lại rồi."
"Sai một người ra bên ngoài đợi, xử lý sạch sẽ những chuyện các con làm vòng vo đó cho tal
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-466.html.]
Ngô Ân có thể làm lớn ở trấn Đông Hương nhiều năm như vậy, đương nhiên là có át chủ bài. Mặc dù không để mắt một giáo úy nhỏ bé vào trong mắt lắm, nhưng cũng không muốn gây phiền toái. Dù sao nhà ông ta ở đây, cường long bất áp địa đầu xà. Chu Cảnh Sâm người ở trấn Đông Hương, cách khá gân, trong tay còn nắm hơn vạn binh. Thật sự chọc vào rồi, đại nghiệp của Ngô gia bọn họ có lớn cũng không dễ thu dọn tàn cuộc. Người thông minh biết ngọc thạch không đấu với gạch ngói vụn.
"Cha, người chính là quá cẩn thận rồi, Chu gia chỉ là một đám cô nhi quả mẫu. Mặc Chu Cảnh Sâm hắn một mình có thể kéo đến bao nhiêu sóng to gió lớn?"
Chu gia mới bò lên được bao nhiêu ngày? Còn không đến ba tháng.
Theo Ngô Mẫn thấy, tên giáo úy họ Chu đó chính là một đứa trẻ con miệng còn hôi sữa chưa nhìn rõ tình thế. Cơ hội tốt đẹp đặt ở đó có biết dựa dam hay không, ngược lại còn lăn lộn một chỗ cùng tên tri huyện gì cứ như lưu manh của huyện Kashgar. Hôm nay thiết lập cửa khẩu, ngày mai xây hàng rào thành lũy, lại dựng nên uy tín với tên tri huyện không binh không quyền đó, lấy trứng chọi đá mà ở chỗ này khuấy gió nổi mưa. Đừng thấy bây giờ may mắn ngồi lên được vị trí giáo úy, có thể làm được bao lâu thì còn không chắc nữa kìa. Thật sự cho rằng giáo úy dễ ngồi đến vậy? Nhìn xem Thẩm Hải và Ngưu Bất Quần, kinh doanh hai mươi năm còn không phải nói bị người ta g.i.ế.c c.h.ế.t liền g.i.ế.c chết.
Nói đến chuyện này, Ngô Mẫn liên vô cùng bực tức.
Tên điên Quách Hoài đó làm quan thì làm quan, đang tốt đẹp cứ phải làm chính lệnh mới gì chứ, nói thì êm tai, kết quả chẳng phải chính là của người phúc ta. Bọn tiện dân thuế má thì không cần nộp nữa, lao dịch cũng giảm bớt. Nhưng cho rằng như vậy là cuộc sống của bọn họ tốt hơn sao? Dem đầu mâu nhắm vào phú thương bản xứ, đặc biệt nhằm vào hộ thương nhân thu thuế cao ngất ngưởng, cũng không sợ bị người ta liên thủ kéo xuống?
Hơn nữa, làm như vậy bọn họ có thể nhận được lợi ích gì? Bản thân Chu gia cũng từ thương nghiệp, dày vò thế này tổn nhân bất lợi kỷ.
Chuyện thu ba phần mười thuế thương nghiệp của son và bột nước cứ như một cây kim đ.â.m vào trong lòng người của Ngô gia, không nuốt vào được cũng không phun ra được.