Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 414
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:47:10
Lượt xem: 135
Sau một đêm náo nhiệt, ngày hôm sau sắc trời sáng choang, bên phòng phía đông còn chưa có động tính gì.
Dư thị cùng với Diệp ngũ muội và cả Nhuy Tả Nhi đều cố ý ngủ muộn hơn một xíu, chính là vì thông cảm cho sự khổ cực của đôi phu thê mới vào đêm qua. Kết quả bọn họ ngủ thẳng đến giờ Ty mới dậy, đã ăn sáng xong xuôi mà gian nhà kia vẫn không ho he gì. Cả buổi sáng mà Nguy Tả Nhi không thấy Diệp Gia đâu, thế là kê sát vào cửa phòng tân hôn định ngó vào trong khe cửa. Nhưng lại bị Dư thị túm lại đánh vào mông: "Không cho phép hé khe cửa."
Nguy Tả Nhi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dư thị thì bị hoảng sợ, thế là bịt miệng đàng hoàng nhận sai.
Chờ đến khi bên ngoài dần xuất hiện tuyết rơi thì cửa phòng đông mới cót két mở ra. Người mở cửa không phải Chu Cảnh Sâm, mà là Diệp Gia quấn chặt đi ra từ trong nhà. Cổ quấn một chiếc khăn choàng cổ bản to, ngước mắt lên mà đôi mắt vẫn còn hơi sưng.
Dư thị: "... Sao, sao đôi mắt vẫn còn sưng vậy?”
Diệp Gia bước một bước quá lớn đến mức suýt chút nữa rụng hong:
"Vẫn ổn chứ? Trong người có chỗ nào khó chịu không?" Dư thị là người từng trải nên hiểu rõ, thấy nàng không nói gì kèm theo bước đi kỳ quái nên đoán chắc cũng không quá thoải mái. Dư thị hấp tấp bảo nàng rửa mặt xong thì trở về phòng: "Ta có nấu cho con ít canh, bắt đầu hầm từ sáng sớm rồi, đến trưa là có thể uống. Thân thể không thoải mái thì đừng đi lại lung tung ở bên ngoài, lát nữa ta sẽ bảo đệ nương mang ít đồ ăn vào phòng cho con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-414.html.]
".. Không.' Diệp Gia cảm thấy không có mặt mũi ngóc đầu lên nhìn người khác, thực ra nàng đã tỉnh từ sáng sớm rồi. Lúc này thực sự đói bụng không chịu được nên mới mò dậy tìm đồ ăn, dù sao cả ngày hôm qua cũng không ăn được mấy: "Con hơi đói bụng."
Dư thị thấy nàng vừa đi mà gò má vừa run run thì nhanh chóng nói: "Bếp lò ở nhà bếp phía sau còn nóng, để đệ nương làm ít đồ ăn cho con."
Diệp Ngũ Muội không biết tỷ tỷ của nàng ấy bị thương ở đây, dù sao hôm qua vẫn rất phấn khởi mà sáng hôm nay sắc mặt đã thế này. Nhưng nàng ấy cũng không hỏi nhiều, vội vội vàng vàng tới nhà bếp phía sau để lấy ít đồ ăn. Những đồ ăn này là do Dư thị cố ý dặn dò Diệp Ngũ Muội làm từ sáng sớm, trong đó còn được thêm một ít dược liệu bổ máu. Diệp Ngũ Muội cũng không hiểu lắm, nhưng Dư thị nói muốn cho vào thì nàng ấy nghe lời mà cho vào thôi, bắt đầu nấu từ lúc trời vừa sáng nên đã mềm nhừ thơm ngọt từ lâu.
Nàng ấy bưng một bát cháo táo đỏ đậu đỏ hạt sen thật to lên, đang đi vê phòng của Diệp Gia thì thấy một đống đồ vật trong cái sọt ở góc tường.
Bình thường quần áo của Diệp Gia đều do nàng tự mình giặt, nhưng thỉnh thoảng Diệp Gia bận đến mức chân không chạm đất, cả ngày không ở nhà thì đổi lại do Diệp Ngũ Muội hoặc Diệp Tứ Muội giặt giúp. Diệp Ngũ Muội giặt như vậy đến quen nên cũng không nghĩ nhiều, cũng tiến lên định bưng sot quần áo kia ra. Kết quả vừa mới cầm lấy mép sọt thì đã bị Diệp Gia gọi lại: "Đừng, đừng, muội đừng giặt, để ta tự làm."
"Tỷ, trông tỷ hôm nay cũng không khỏe lắm, cứ để muội giặt cho." Diệp Ngũ Muội này là một tiểu cô nương không sành sỏi, nói xong định đi làm luôn. Kết quả vừa mới thấy quần áo của Chu Cảnh Sâm ở bên trong thì mới sực tỉnh, vội vàng buông quần áo ra.
Giặt quần áo cho tỷ tỷ của nàng thì không sao, nhưng giặt quần áo cho tỷ phu thì không hợp phép tắc lắm. Nàng ấy vội vã rut tay lại rồi nói: "Tỷ tỷ ăn trước đi, ăn xong thì ngó ra ngoài gọi một tiếng, muội sẽ lại đây mang đi cho tỷ."
Nàng ấy nói xong thì cũng quay đầu đi ra ngoài luôn, vừa mới tới nhà chính thì lại thấy một người đi từ ngoài sân vào với đỉnh đầu đầy tuyết.