Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 373
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:30:32
Lượt xem: 239
Diệp Thanh Sơn được phái đi trấn giữ biên cương khá gần phía Tây, thực ra từ trấn Đông Hương qua đó chỉ cần đi hai ngày một đêm.
Vào những ngày tuyết rơi dày thì có thể phải chậm một chút, nhưng cũng chỉ kéo dài bốn năm ngày.
"Tối nay tôi con hỏi tướng công xem, có lẽ tướng công có thể nghĩ ra cách nghe ngóng.' Diệp Gia trầm ngâm chốc lát rồi nói.
Dư thị gật, gật đầu, vỗ vai vai của nàng: "Thả lõng tinh thần đi."
Bên phía họ đã nghỉ ngơi rồi, nhưng đám nam tử thì vẫn chưa. Trong nhà chính có người đang uống rượu, huyên náo ồn ào, Diệp Gia cũng không tiện vê phòng tắm rửa. Dù sao thì, chỉ có một bức tường giữa phòng chính và phòng của nàng, nếu như không cẩn thận đụng phải cái gì đó, đến lúc đó sẽ rất là ngượng ngùng.
Diệp Gia đóng cửa bếp lại, ở đây tắm rửa sạch sẽ rồi mới về phòng.
Thức ăn trên bàn đã được dọn sạch từ sớm. Đặc biệt là một đĩa thịt dê lớn và cá chưng cách thủy với đậu phụ. Có câu nói cá dê tươi ngon, dọn lên bàn hai món này tươi ngon đến nỗi người ta sẽ nuốt chứng cả lưỡi. Liễu Nguyên vừa ăn, trong lòng vừa cực kỳ ngưỡng mộ Chu Cảnh Sâm, thật sự là chuyện gì tốt cũng đều vận vào người hắn. Vào cuối bữa ăn, đám người này chỉ đơn giản là ăn bánh bao ngũ cốc chấm với canh cá, một nồi bánh bao lớn đều bị bọn họ ăn hết sạch.
Lúc tiễn khách đi, một số người đã hơi say. Tình cờ gặp Diệp Gia từ trong phòng đi ra, nhanh chóng mỉm cười chào hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-373.html.]
Trước khi Tôn Ngọc Sơn rời đi, hắn ta cố ý đến phòng ông Tôn nói chuyện với cha ruột, Liễu Nguyên và Ba Trát Đồ thì không chú trọng nhiêu như vậy. Họ đỡ nhau bước ra khỏi cửa. Trần Thế Khanh vừa quay lại, trước khi đi, Chu Cảnh Sâm giới thiệu người này với nàng một chút. Trân Thế Khanh là kỳ trưởng của ky binh doanh, người Oghuz được phía Luân Đài mang đến. Quen biết với Ba Trát Đồ, dân dần nhập thành một nhóm với đám người Chu Cảnh Sâm.
Người này, đừng nhìn vào thấy vóc dáng không cao, khuôn mặt thanh tú. Thực ra kỹ năng cưỡi ngựa của hắn ta rất xuất sắc, kỹ năng b.ắ.n cung lại càng tuyệt đỉnh. Có thể nói bách phát bách trúng.
Hắn ta đã uống rượu nên gò má đỏ bừng, nhìn thấy Diệp Gia hắn ta khách khách khí khí gọi là Tư Mã thái thái. Không giống như Liễu Nguyên, một người từ trước tới nay quen không biết phép tắc, mở miệng khép miệng ra là kêu đệ muội. Diệp Gia cũng chào hắn ta một cái, hắn ta mới quay người và đuổi theo Liễu Nguyên, Ba Trát Đồ nhanh chóng đi vào trong tuyết.
Chu Cảnh Sâm ngồi ở bên cạnh bàn, cúi đầu không nói gì.
Dáng vẻ này giống hệt như khi hắn ở thôn Vương Gia, trấn Lý Bắc. Lúc đó say rượu cũng ngồi ở bên cạnh cái bàn cả buổi không nói lời nào, Diệp Gia hỏi hắn một câu, hắn trả lời một câu. Nhìn hắn trông có vẻ đi vững, nhưng thực ra đã say khướt rồi.
Lâm Trạch Vũ khôn khéo ra khỏi phòng thu dọn thịt nguội canh thừa trên bàn. Thực ra cũng không còn thức ăn thừa, ngoại trừ xương cá, xương dê. Ngay cả lá rau cũng không còn thừa. Lâm Trạch Vũ thu dọn chén đĩa bưng vào trong chậu, Diệp Gia đi đến trước mặt Chu Cảnh Sâm, khua tay trước mắt hắn: "Tướng công, có thể dậy được không? Đây là mấy?"
Trong mắt Chu Cảnh Sâm sương mù mờ mịt, mê mê mang mang nhìn vào Diệp Gia.
"Được rồi, ta đã say rồi." Diệp Gia lấy một cánh tay của hắn đặt lên vai mình, nửa ôm lấy eo hắn muốn lôi hắn đứng dậy. Không thể không nói, thật sự cái eo rất nhỏ, cánh tay của nàng có thể vòng qua ôm hết được. Nhưng cũng thật sự chắc khỏe, ấn vào sẽ cảm giác được cơ bắp rắn chắc. Người này nặng quá, kéo một hồi cũng không kéo lên được. Đầu óc xê dịch, thì cằm đã khoác lên vai của Diệp Gia.
"Đứng dậy, chàng đứng dậy đi." Diệp Gia ôm hắn hai cái lần đều không ôm được, thở hổn hển chọc vào hai bên thắt lưng của hắn: "Ta không ôm nỗi chàng."