Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 355
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:23:35
Lượt xem: 262
Sổ sách của Diệp Gia gần như đã được giải quyết xong, nàng đang định dọn dẹp, quay đầu đã nhìn thấy hắn nằm nghiêng bên cạnh mình, mở to hai mắt nhìn nàng. Tóc đen như thác nước, kiều diễm trải đây nửa giường, vẻ mặt điềm tĩnh, đúng lý hợp tình, lại cứ lặng lẽ mê hoặc lòng người.
Chu Cảnh Sâm đánh đòn phủ đầu: "Sao vậy?"
"... Không, chàng cản trở ta đi xuống." Đột nhiên có chút không quen, Diệp Gia cảm thấy phẩm hạnh thường ngày của mình đang dần dần đến gần điểm mấu chốt, nàng sợ mình sẽ bị sắc làm cho mất trí hôn mê.
Chu Cảnh Sâm: '..."
Một đêm không nói chuyện.
Chu Cảnh Sâm hiếm khi không bị người khác làm phiền mà tỉnh lại, có lẽ khoảng thời gian ở bên ngoài này hắn đã quá mệt mỏi, về đến nhà ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên cơ thể Diệp Gia, khiến hắn cảm thấy yên tâm. Suốt đêm Chu Cảnh Sâm cũng không mở mắt. Ngày hôm sau hắn ngủ cho đến tận khi mặt trời ló dạng, không ai trong nhà gọi hắn dậy.
Đến khi hắn thay quân áo và tắm rửa rồi đi ra, trong nhà chính đã có vài người đang bưng chén ăn cháo.
"Nương.' Chu Cảnh Sâm gọi một tiếng.
"Phụt, khụ, khụ...' Mặc dù Dư thị biết đêm qua con trai mình đã về, nhưng lúc đó đã khá muộn, hai mẫu tử cũng không nói chuyện, huống chi là nhìn rõ người. Tất nhiên bà ấy không biết Chu Cảnh Sâm lại biến thành bộ dạng như vậy. Vừa nhìn thấy vết nứt nẻ có hơi đỏ trên mặt hắn, bà ấy lập tức kinh ngạc: "Ta nói này Doãn An, sao mặt con lại thế này! Bên ngoài dù bận rộn đến đâu cũng phải chú ý chống rét chứ, nhìn mặt con kìa... trông bẩn thỉu quá!"
Chu Cảnh Sâm: '...'
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-355.html.]
Hắn thực sự là con ruột của bà ấy, chứ người bình thường thì Dư thị cũng sẽ không nói như vậy.
Chu Cảnh Sâm vô thức đưa mắt nhìn Diệp Gia đang ngồi đối diện với Dư thị. Những người dậy sớm ăn cháo gồm có Dư thị, Diệp Gia và Diệp ngũ muội. Diệp tứ muội có chút xấu hổ khi đến đây vì chuyện của A Cửu. Diệp Gia đang dùng đũa gắp bánh, chỉ là bánh hành lá bình thường mà thôi. Diệp ngũ muội nướng bánh, không tiếc nguyên liệu mà cho dầu vào, hương vị tự nhiên rất thơm.
Khi ánh mắt hắn đảo qua, Diệp Gia lặng lẽ tránh né hắn.
Chu Cảnh Sâm nheo mắt nguy hiểm.
Chu Cảnh Sâm vốn cho rằng Diệp Gia là cố ý đùa giỡn hắn, trong lòng hắn biết tính tình Diệp Gia tinh quái, rất thích trêu chọc hắn. Đêm qua nói khuôn mặt hắn bị phá hủy đến biến dạng là cố ý trêu chọc hắn, ai biết tiếp theo hắn lại phát hiện ra - mỗi lần nhìn nàng, nha đầu này đều có vẻ không muốn nhìn mặt hắn! Trong lòng Chu Cảnh Sâm cảm thấy hành động này vô cùng buồn cười, thâm nghĩ hắn là người đã sống hai đời, chắc chắn không bao giờ vì chút chuyện nhỏ nhoi này mà khó chịu.
Nhưng sự thật chính là hắn tức c.h.ế.t rồi, một hơi tức ngực, vừa tức vừa ủy khuất. Trái tim sắt đá bất khả xâm phạm trong lồng n.g.ự.c của hắn không thể trụ vững, vỡ tan.
Không muốn gặp nhìn thấy hắn ấy thì thôi đi, hắn đi còn không được saol
Nghĩ đến đây hắn lại giận bản thân mình sống lâu hơn và quay trở lại, thực sự vì chuyện nhỏ nhặt này mà nôn nóng. Nhưng tại sao nữ tử Diệp Gia này lại thực tế như vậy chứ! Hắn quay đầu trở về phòng. Thoáng nhìn thấy một chiếc gương nhỏ trên bàn trang điểm, hắn cầm nó lên soi trái soi phải. Vết nứt trên mặt hắn quả thực có chút xấu xí, nhưng loại thuốc mỡ Diệp Gia bôi cho hắn đêm qua tựa hồ cũng có chút tác dụng. Chỗ da bị rách lúc đầu đã lành lại, nhưng có hơi sưng lên. ... Nếu không lại bôi thuốc mỡ lên thử xem?
Chu Cảnh Sâm không thể ở nhà nghỉ ngơi, hắn còn rất nhiều việc phải làm. Chiến sự ở trấn Lý Bắc tạm thời đã được khống chế. Oghuz vẫn ở đó canh chừng mỗi khi hắn quay trở vê. Hắn ở nhà hai ngày đã đến cực hạn, sáng sớm ngày thứ ba, hắn mang theo chiếc rương kia trở ve doanh địa.
Lúc đó Dư thị đang dọn tuyết trong sân, nhìn thấy hắn mang theo một cái rương thì hỏi một câu: “Trong đó có gì vậy?”