Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 347
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:21:12
Lượt xem: 148
"Vị phu nhân này nói đùa rồi, ta làm gì có chỗ nào ngang ngược chứ, không phải là ta chỉ muốn hỏi hai vị cho rõ ràng thôi sao." Người kia một mặt lên tiếng nói nhưng mặt khác ánh mắt lại không ngừng liếc về phía mấy người đang ngồi ở chiếc bàn phía sau. Mấy lão nhân kia chỉ ngồi đó mà không nói gì, dáng vẻ không hề có chút quan tâm nào tới chuyện này: "Nếu như thực khách các người nói trúng điểm yếu, nói đúng trọng tâm vấn đề thì đầu bếp nơi này của chúng ta mới có tiến bộ được."
Diệp Gia liếc nhìn sau lưng ông ta một chút, phát hiện mấy lão nhân kia thoạt nhìn đều có dáng vẻ dù bận rộn nhưng vẫn giữ được phong thái ung dung thong thả.
Nhưng Liễu Nguyên lại chen vào một câu: "Ta thấy ngươi cũng không phải là muốn nghe ý kiến đúng trọng tâm đâu, mà là vì năng lực của bản thân ngươi đã bị thực khách đ.â.m thủng rằng đó chỉ là cái danh tiếng hữu danh vô thực' mà thôi, đúng chứ?"
Gương mặt của người nam nhân trung niên kia lập tức trướng lên thành màu gan heo, lão ta lập tức nổi giận: "Tên tiểu tử này từ đâu tới mà lại ở chỗ này ăn nói bậy bạt"
"Ta thấy ngươi cũng đừng có ầm ï lên nữa, càng làm ầm lên thì cũng chỉ khiến cho sắc mặt của nhà ngươi càng khó nhìn hơn thôi, càng lau càng đen đó." Liễu Nguyên che chắn cho hai tỷ muội Diệp Gia ở sau lưng mình, hai tay hắn ta khoanh lại, ôm n.g.ự.c tiến lên phía trước châm chọc một câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-347.html.]
Dáng người hắn ta vốn cao lớn, khi đứng thẳng còn cao hơn người kia một khoảng không nhỏ. Lại cộng thêm ngang hông hắn ta còn có một thanh đao, dáng vẻ bất thiện hết sức dọa người: "Nếu ngươi cứ nhất quyết náo loạn không chịu ngừng, không bằng cứ so tài với người ta xem sao. Cứ kêu mấy lão tiên sinh sau lưng ngươi làm người đánh giá, nếu như lão tiên sinh thấy ngươi làm tốt thì ngay hôm nay ta sẽ thay hai tỷ muội đệ muội của ta xin lỗi ngươi, những lời tán gẫu lúc rảnh rỗi của hai tỷ muội họ trong lúc vô tình đã mạo phạm đến ngươi. Nhưng nếu các lão tiên sinh thấy ngươi thua kém hơn so với tiểu cô ngươi nhà người ta thì ngày hôm nay ngươi phải xin lỗi chúng ta, bữa cơm này cũng đừng có thu tiên của chúng ta nữa. Ngươi thấy sao?"
Vị nam nhân trung niên kia đã thật sự là tức muốn chết, hôm nay lão ta khó khăn lắm mới mời được các lão tiên sinh có danh vọng uy tín trong đô hộ phủ Bắc Đình tới đây. Dày công chuẩn bị cho mấy người họ một bữa cơm, định sẽ bái một người trong số họ làm thầy. Kết quả lại xui xẻo như vậy, bọn họ bên này còn chưa có mở miệng thì đã đụng phải chuyện có thực khách nói món ăn lão ta làm không ngon. Vài ba câu nói nhảm như thế, bảo lão có thể không tức giận sao?”
Hai người trẻ tuổi là con lai đi cùng Diệp Gia ra ngoài vốn đang đứng sau người nàng kia cũng ào ào đứng ra, thân hình cao lớn vạm vỡ rất dọa người. Nhưng đều đã bị người ta làm hỏng việc như thế rồi, nam nhân trung niên kia tuy tức giận ngập đầu nhưng cũng không hề thấy mình yếu thế. "Tỷ thí? Các ngươi có thân phận gì mà lại đòi tỷ thí với ta?"
Nam nhân trung niên kia hếch mũi lên tận trời, khẩu khí nói chuyện còn rất phách lối: "Ta làm việc bếp núc đã hơn ba mươi năm. Là đầu bếp nổi danh nhất ở Luân Đài, một nha đầu vẫn còn hơi sữa như các ngươi mà lại có thể so tài với ta, như vậy không khỏi có phần coi thường ta quá rồi đấy!"
"Không thế thì sao? Chẳng lẽ ta phải thẹn với lương tâm mà khen ngươi mấy câu thì mới được?" Liễu Nguyên chỉ với một câu đã có thể khiến cho người kia tức đến ói máu.
Vị nam nhân trung niên kia không chịu được kích thích, muốn lập tức tỷ thí ngay bây giờ: "So thì so! Nếu các ngươi thua thì ta sẽ kêu tiểu nha đầu lắm miệng kia dập đầu xin lỗi ta!"