Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 312
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:10:12
Lượt xem: 217
Diệp ngũ muội mới khóa gian hàng không bao lâu, hiện tại đang ở nhà bếp phía sau, đang làm bánh chiên giòn. Nói đến việc nấu bữa sáng, Diệp ngũ muội kiên trì hơn so với Diệp Gia nhiều. Hiện tại Diệp Gia đang nhìn thấy đồng tiền lớn, nàng không quan tâm đến số tiền nhỏ kiếm được ở gian hàng bán đồ ăn sáng nữa.
"Gọi Diệp ngũ muội đến đây! Hôm nay lại là một ngày ăn mừng nữa của chúng tai"
Diệp Gia rất thích những phần thưởng này, mỗi khi nàng làm được một chuyện tốt hay là việc kinh doanh thuận lợi thì nàng sẽ ban thưởng cho những người ở trong nhà. Đừng coi thường bữa ăn này, nó luôn khiến cho ý chí chiến đấu của cả nhà cao hơn, vui vẻ trong nhiều ngày.
Dư thị không khỏi mỉm cười, nói Diệp Gia đi lấy nước nóng tắm rửa trước, còn chính bà ấy đi ra cửa sau cầm theo một cây dù đi gọi người khác.
Mùa đông rất lạnh lão, khi đến nơi này Diệp Gia mới hiểu được là tại sao nam nữ ở Tây Bắc đều uống rượu. Thật sự là do trời quá lạnh, không có cách nào để làm ấm cơ thể. Sau khi uống một ngụm rượu mạnh xong, là có thể đốt từ dạ dày lên đến tim. Dù rất khó uống, nhưng quen rồi thì thật sự rất tốt. Bởi vì Dư thị quan tâm, nên Diệp Gia và mấy người Diệp tứ muội cũng có thói quen uống rượu.
Đương nhiên người ta thường ăn lẩu thịt cừu ở trong trời tuyết lạnh lẽo này, lần trước Diệp Gia làm lẩu, Diệp ngũ muội bên cạnh vừa nhìn thì đã học được từ lâu. Lần này không cần Diệp Gia ra tay nữa, mấy người Diệp tứ muội bận rộn làm ra một nồi lẩu, lẩu Diệp ngũ muội làm ra còn ngon hơn của Diệp Gia nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-312.html.]
"Tay nghề này của muội không biết phát triển như thế nào, mà cùng một món ăn nhưng qua đôi tay của muội lại ngon hơn nữa đó." Diệp Gia cũng bối rối, theo logic thì nàng ấy nấu ăn cũng ngon đó. Nếu không có tài năng, thì nàng ấy sao có thể kiên nhẫn để đi buôn bán thức ăn được.
"Đó là do tỷ chưa nếm thử món ăn của tứ tỷ làm." Diệp ngũ muội nheo mắt cười: "Trù nghệ của tứ tỷ mới tuyệt vời hơn!"
Diệp Gia chưa nếm thử món ăn của Diệp tứ muội, nhưng nếu việc kinh doanh thực phẩm trong tương lai trở nên lớn hơn thì chắc chắn phải cần người. Nếu như tay nghề của Diệp tứ muội thật sự rất tuyệt vời, nàng cũng không ngại khi nhờ nàng ấy cùng với Diệp ngũ muội giúp đỡ mình. Dù sao còn có A Cửu ở đây, Diệp Gia quyết định A Cửu sẽ chạy thương, là người đi đến Tây Vực cùng với Trình gia ở tháng giêng năm sau, trong lòng Diệp Gia bí mật quyết định như vậy. Về việc có làm được hay không, đương nhiên phải nói rồi mới biết được.
"Vậy thì tốt, cửa hàng của chúng ta sẽ tốt hơn ở trong tương lai, nếu như Diệp tứ muội rãnh rỗi thì có thể tới giúp đỡ một chút."
Diệp ngũ muội mỉm cười, cũng không keo kiệt nói: "Nghe tỷ sắp xếp ạ." Ăn nồi lẩu dễ dàng hơn nhiều rồi, canh đã hầm từ lâu. Đồ xào cũng đơn giản, sau khi Diệp ngũ muội làm xong thì cho canh vào. Sau đó lấy cái bếp nhỏ ở lần trước ra nấu, sau khi thái thịt rửa sạch rau củ là có thể trực tiếp ăn được. A Cửu với ông Tôn ngồi ở bên cạnh, trong nhà không lớn. Bây giờ người ngồi ở đây cũng không phải là người ngoài, nên nam nhân cùng nữ nhân ngồi ở một cái bàn. Diệp tứ muội muốn cho con bú, không thể ăn được đồ cay, vì vậy đặc biệt làm một nồi lẩu trong suốt, canh thịt cừu có hương vị đậm đà hơn cũng đủ rồi.
Cả nhà ăn một bữa ăn nóng hổi, ăn xong mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tuyết rơi dày đặc không thể nhìn được nơi xuất phát.
Cả nhóm người vui vẻ, ăn hết nồi này rồi uống một ngụm rượu. Trời đổ tuyết rất đúng lúc, cuối bữa ăn những người say rượu nhảy múa và hát thơ ca. Đương nhiên người duy nhất có thể hát thơ ca là Dư thị, những người khác thì không thể, nên họ chỉ có thể ngơ ngác mà làm theo.