Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 308
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:09:00
Lượt xem: 177
Lời nói của Trương quản sự rất có trọng lượng, nên thái độ của Diệp Gia đương nhiên phải nghiêm túc.
Trên thực tế, hiệu buôn Trình gia vận chuyển hàng hóa đi Tây Vực, bằng hai cách. Một là mua đứt, sau khi kiểm tra tất cả hàng hóa nếu bọn họ cảm thấy phù hợp, thì sẽ trực tiếp trả tiên rồi mua hết nó. Sau đó Trình gia có bán bao nhiêu tiền ở Tây Vực đi nữa, cũng không còn liên quan gì đến thương gia. Còn loại khác là nhận hoa hồng, mặc dù Trình gia hỗ trợ áp tải và mua đi bán lại, nhưng giá cả là do thương gia quyết định. Bọn họ chỉ nhận hoa hồng theo thỏa thuận mà thôi.
Nhóm người ngồi xuống, Trương quản sự giải thích cho bọn hắn nghe về phương thức áp tải hoặc thu hàng của bọn họ. Sau khi sự việc được giải thích rõ ràng thì mới có thể bàn bạc được, còn lựa chọn như thế nào, thì tùy vào sự lựa chọn và thỏa thuận của hai bên.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, hàng hóa do thương hộ tìm đến nhà phải có chất lượng đủ tốt, để không làm tổn hại đến danh tiếng tốt đẹp hiệu buôn của Trình gia.
"Đây là chuyện đương nhiên rồi." Diệp Gia hiểu được.
Mặc dù điều kiện học tập ở thời cổ đại kém hơn thế hệ sau, nhưng cũng không nhất định là con người ở đây sẽ đơn thuần hơn thế hệ sau. Người làm kinh doanh không phải là người ngu ngốc, Trình gia đạt được đến vị trí này tất nhiên là người khôn ngoan: "Nếu hàng hóa không tốt thì ta sẽ không tìm đến đây đâu. Nhưng mà Trương quản sự à, những thứ này tốt hay xấu cũng có phân loại của nó."
Những thứ tốt nhất có thể bán được với giá cao nhất, còn chẳng phải đồ bình dân cũng có thể bán với giá bình dân sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-308.html.]
Chuyện Diệp Gia đến bàn bạc lân này chính là việc bán xà phòng thơm.
Đương nhiên, nàng cũng không dám khoe khoang thứ mình bán được là tốt nhất, nhưng nàng vẫn có đủ niềm tin vào chất lượng của xà phòng thơm này. Nàng có thể kiếm được nhiều tiền ở trấn Đông Hương, lại có thể duy trì mối quan hệ hợp tác lâu dài với cửa hàng son phấn Linh Lung và ngõ Lê Hoa, tất nhiên những thứ đó sẽ là đồ có ích. Nhưng cũng không thể so sánh chất lượng với những thứ tốt nhất được nhà giàu sử dụng ở khu vực hành chính được, nàng không có lòng tin này.
"Loại xà phòng thơm trong tay ta không phải là loại quý giá của Trung Nguyên, sử dụng ít hương liệu, nhưng tương đối đơn giản và bền bỉ."
Diệp Gia nói ngắn gọn về chủng loại và công dụng của xà phòng thơm, đồng thời còn lấy một mẩu nhỏ ra từ trong túi: "Ta có mang một ít mẫu đến đây, Trương quản sự có thể xem thử một chút. Cho dù là để khử đi mùi tanh hôi hay là làm đẹp da đều có hiệu quả. Loại bỏ mùi tanh hôi nhanh chóng, còn muốn làm đẹp da phải sử dụng lâu dài. Hiệu quả sẽ thấy rõ sau khoảng một đến hai tháng. Nó có tác dụng làm săn chắc da và thanh lọc da. Nếu muốn buôn bán, ta không dám nói nó có thể bán được đến giá cao bao nhiêu, nhưng con đường giá bình dân và doanh thu cao thì có khả thi hơn."
Vừa nói, nàng vừa đặt mẫu nhỏ lên bàn.
Trương quản sự liếc nhìn, cảm thấy màu sắc và kiểu dáng không giống lắm với những cái mà bọn họ từng mua lúc trước từ các đại thương hộ của Trung Nguyên. Nhưng người ta cũng nói rõ ràng rồi, loại này được làm bằng phương pháp cổ xưa, và có một khoảng cách với mười mấy loại xà phòng thơm được hun ra của Trung Nguyên, trong lòng Trương quản sự đã nắm chắc.
Một cục xà phòng thơm này sẽ có giá ba bốn lượng ở trong cửa hàng Trung Nguyên, nhưng ở Tây Vực thì sẽ đắt hơn gấp hai ba lần. Bởi vì những người sử dụng đều là những quý tộc ở Tây Vực, nên những thứ này rất khan hiếm, đương nhiên sẽ bán rất chạy. Nhưng nếu yêu cầu thương hộ lấy nhiều hơn, lấy được quá nhiều đồ đắt tiền rồi, thì sẽ không bán được ở Tây Vực.