Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 263
Cập nhật lúc: 2024-08-01 17:28:15
Lượt xem: 163
Nói xong, hắn ta lại liếc mắt nhìn Chu Cảnh Sâm một cái: "Bây giờ thương nhân bọn họ chỉ nói một lời thôi, giá cả đã tăng lên gấp đôi rồi. Giá ta thỏa thuận với ngươi thậm chí còn không bằng giá ta mua hàng. Ngươi nói xem, ta cũng là thương nhân làm ăn buôn bán để sống qua ngày, bây giờ vừa không kiếm được lời mà còn lỗ vốn, ngươi bảo ta phải kinh doanh buôn bán với ngươi thế nào?"
Diệp Gia nhíu mày, hắn ta nói chuyện không khách khí, tất nhiên nàng cũng chẳng cần nhã nhặn: "Vậy sao người không nói chuyện này sớm một chút? Ngươi cứ kéo dài mãi đến hôm nay, không cho ta thời gian tìm người bán khác, bảo bên ta phải giao hàng thế nào?"
"Việc này ta cũng là không có cách nào." Nét mặt Từ Hữu Tài ra vẻ như không thể làm gì khác được, Hiệu buôn lớn bỗng nhiên hét giá, ta cũng rất bất ngờ."
Nói đến phần này, Từ Hữu Tài đã rõ mình đang bị chơi xấu.
Diệp Gia còn muốn nói thêm thì Chu Tuất Sâm đã kéo nàng lại.
Hắn rũ mắt nhìn Từ Hữu Tài, nhàn nhạt mở miệng: "Trong làm ăn thì nhập hàng không tính theo số cân hay số tiền. Từ chưởng quỹ là một thương nhân lâu năm, mỗi tháng nhập hàng chắc không chỉ nhập đủ số lượng trong khế thư. Chắc hẳn trong tay ngươi vẫn có hàng tồn kho."
Tuần Cảnh Sâm nói nghe chắc nịch, Từ Hữu Tài không nói được lời phản bác nào.
Tất nhiên trong tay hắn ta vẫn có hàng tích trữ, hơn nữa còn có một số lượng hàng tích trữ rất lớn. Từ Hữu Tài đoan chắc đậu tắm của cửa hàng khác trong trấn không thể có chất lượng tốt hơn đậu tắm của hắn ta, Diệp Gia muốn hàng tốt thì cũng chỉ có thể tích trữ hàng của hắn 1a.
Hắn ta níu chặt lấy món hàng không buông cũng là vì muốn thương lượng lại giá cả để kiếm được một khoản: "Hữu Đạo có, nhưng cũng không nhiều lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-263.html.]
Nói xong, ánh mắt hắn ta lại liếc qua Diệp Gia một cái, ho khan hai tiếng: "Ta cũng không còn cách nào khác, cũng phải nuôi sống gia đình, không thể mất tiền được, không phải sao?"
Sắc mặt Diệp Gia cực kỳ khó coi. Không phải nàng không kiêm chế được, mà đã thật sự bị chọc tức rồi.
Rốt cuộc nàng vẫn không bằng được Chu Cảnh Sâm, tu luyện nhiều năm không lộ vui buôn ra mặt. Hít sâu vài hơi, nàng mới đè được nỗi nghẹn ức này xuống, chỉnh lại sắc mặt rồi mới mở miệng nói: "Đứng ở trong cửa hàng nói thế này cũng không tiện, không bằng tìm một chỗ ngồi, chúng ta ngồi xuống rồi nói sau."
Từ Hữu Tài đoán được nàng sẽ thỏa hiệp rôi. Tháng nào xà phòng thơm của cửa hàng son phấn của Linh Lung cũng bán hết sạch, phía Diệp Gia rất cần nguồn cung cấp hàng hoá. Lúc sốt ruột để giao hàng gấp thế này, ngoại trừ cúi đầu nhún nhường trước hắn ta thì chỉ còn cách tổn thất trăm lượng văn bạc. Ai có thể cam lòng chịu tổn thất nhiều tiên như vậy?
"Có, tất nhiên là có." Từ Hữu Tài cười cười, giơ tay mời,'Ở hậu viện có một gian phòng trà, không bằng Diệp chưởng quỹ và quan quân đại nhân cùng đi qua uống một ngụm trà?"
Diệp Gia mím môi cười cười, cùng Chu Cảnh Sâm di vào hậu viện tiệm tạp hóa.
Ngay phía sau tiệm tạp hóa là viện tử, Từ Hữu Tài dẫn hai phu thê đến một gian phòng ngôi xuống. Nước trà còn chưa lên, hắn ta đã không giả vờ nữa, nói thẳng là không cung cấp được hàng với giá cả đã thoả thuận từ trước nữa, phải tăng lên gấp đôi. Nói cách khác, ban đầu ba đồng năm mươi văn bạc nửa ký đậu tắm, hiện giờ Diệp Gia ít nhất phải cho một lượng bạc cho nửa ký. Thấp hơn thì hắn ta sẽ không chấp nhận.
Sắc mặt Diệp Gia đã không thể dùng từ khó coi để hình dung, mà là tái nhợt. Đây quả thực là há miệng đòi tiền mài
Nếu cảm thấy giá thấp, tăng lên theo đúng quy luật là điêu hợp lý có thể chấp nhận được. Nhưng điều đó không có nghĩa là người hoà nhã nhất định phải chấp nhận trò vơ vét tiên bạc vô lý. Lần này tăng gấp ba lần, nếu nàng nới lỏng mà đáp ứng, chẳng phải lần sau hắn ta cũng sẽ dám mở miệng đòi tăng gấp năm lần sao?